Khuôn mặt của Chu Cảnh Dương trở nên tức giận, Doãn Lam tiến lại kéo cậu ấy, nhưng cậu ta vung tay áo bỏ đi.
Doãn Lam nhìn tôi, có vẻ suy tư.
“Tôi không hiểu nổi.”
Tôi giật lấy con cá cuối cùng từ dưới đũa của Trương Nguyên.
Trương Nguyên la lên, cố gắng giành lại.
Lẩu cá cay, niềm vui chia sẻ.
Ngày hôm sau đến trường, Chu Cảnh Dương trông có vẻ không vui.
Cậu ấy trở lại với vẻ lạnh lùng như lần đầu chúng tôi gặp mặt.
Nhưng tôi không còn hứng thú để cố gắng phá vỡ bức tường lạnh lẽo đó nữa.
Doãn Lam vẫn đến tìm cậu ấy, nhưng chỉ nói được vài câu thì không khí trở nên lạnh nhạt, cô ấy đành phải ngượng ngùng rời đi.
Cặp đôi nhỏ này làm sao vậy?
Tôi lặng lẽ niệm Phật, hy vọng mình không bị liên lụy.
Tôi đang chăm chú đọc tiểu thuyết, ồ, không, đọc tác phẩm văn học nổi tiếng.
Tôi đã bày tỏ với bố mẹ ý định chọn học khoa học tự nhiên ở lớp 11.
Bố mẹ tôi đồng ý, và để cẩn thận, họ còn hỏi ý kiến của giáo viên.
Giáo viên nói đó là một lựa chọn thông minh, chỉ là cần phải cải thiện kỹ năng viết luận.
Giáo viên Ngữ văn phản hồi, nói rằng bài viết của tôi có lô-gic tốt, chỉ là từ ngữ quá đơn giản, cấu trúc câu cũng quá đơn giản, có lẽ do không đọc sách nhiều.
Nghe xong, bố tôi vội vàng mua cho tôi một số tác phẩm văn học nổi tiếng.
Tôi mang chúng đến lớp, trước tiên nhờ giáo viên chủ nhiệm kiểm tra, bây giờ ông ấy không còn lạnh lùng với tôi nữa, lật qua lật lại rồi nói.
“Được đấy, cái này tốt hơn là rơi xuống hang động nhiều.”
Ông ấy vẫn nhớ! Trong lòng tôi nghĩ, tác phẩm văn học thật sự không hấp dẫn bằng viết về hang động.
Trương Nguyên xin nghỉ, không đến.
Cả ngày, tôi nhìn chiếc bàn trống của cậu ấy nhiều lần.
Mỗi lần tôi nhìn, Chu Cảnh Dương lại nắm chặt tay đấm xuống bàn một cái.
Làm tôi giật cả mình.
Nhưng, nỗi buồn cũ đã qua.
Thời gian trôi nhanh, lại đến cuối tuần.
Tuần này tôi cảm thấy rất thành công, tế bào văn học của tôi phát triển nhanh chóng.
Bài văn tuần của tôi nhận được lời khen ngợi từ giáo viên, bà ấy nói có ít nhất hai từ ngữ khiến bà ấy cảm thấy sáng sủa.
Nghe xong, tôi cảm thấy lòng mình cũng sáng sủa.
Mẹ tôi nghe xong, vui mừng không thể tả, mẹ lập tức gói cho tôi những chiếc sủi cảo mà tôi yêu thích với nhân bắp cải, cà rốt và thịt.
Bố tôi ở bên cạnh giúp đỡ.
Cả nhà ba người đều rất vui vẻ.
Đây, chính là cuộc sống.
Tôi nghĩ, sau này khi tôi lập gia đình, tôi cũng muốn có một gia đình như thế này.
Sủi cảo chín, chưa kịp ăn cơm, cô tôi gọi điện, nói rằng bụng cô ấy đau, có thể sắp sinh.
Bố mẹ tôi lập tức bỏ đũa xuống, chuẩn bị đi chăm sóc.
Tôi nói tôi cũng muốn đi, nhưng bố tôi nói không chắc khi nào mới sinh, đừng để việc học bị trì hoãn, sinh xong rồi hãy đến thăm.
Mẹ tôi cũng nói, việc sinh nở là không thể đoán trước được.
Tôi chỉ có thể tuân theo.
Nhìn ba đĩa sủi cảo nóng hổi trên bàn, tôi cảm thấy hơi cô đơn, nếu có một em trai hoặc em gái thì tốt biết mấy.
Nhưng đó chỉ là điều không thể.
Không nghĩ nữa, tôi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi tưởng là bố mẹ quên mang theo thứ gì đó, không suy nghĩ nhiều mà mở cửa.
“Quên mang gì sao ạ?”
“Sao lại là cậu?”
Khuôn mặt hớn hở của Trương Nguyên hiện ra trước mắt.
“Thơm quá, ăn gì thế, mệt cả ngày rồi, đói quá.”
Không cần sự đồng ý của tôi, cậu ấy đã thay giày và bước vào nhà.
Tự nhiên như thể vào nhà mình vậy, và tôi lại không thấy lạ.
Cậu ấy thấy là sủi cảo, mắt lập tức sáng lên.
Tôi thở dài, vào bếp lấy cho cậu ấy một cái bát.
Hai chúng tôi ăn cùng nhau.
Tôi hỏi cậu ấy.
“Sao đột nhiên lại ghé nhà tôi thế?”
Trương Nguyên gắp một cái sủi cảo lên và cắn.
“Không đột nhiên đâu, sau này tôi sẽ thường xuyên tới nhà cậu ăn chực, tôi sẽ trả tiền ăn.”
“Hả?”
Tôi không hiểu.
Cậu ấy giải thích.
“Bố tôi đã mua căn nhà tầng trên nhà cậu, sau này tôi sẽ ở đó một mình, tôi không biết nấu ăn, sẽ thường xuyên tới nhà cậu ăn chực đấy.”
“Cái gì, nhà cậu mua à? Cậu là con nhà giàu à, những căn nhà ở đây, dù là tầng bình thường, cũng đắt đến kinh ngạc.”
Cậu ấy nhai bánh bao.
“Tôi không biết nhà tôi có bao nhiêu tiền, bố mẹ tôi không bao giờ nói với tôi, tôi chỉ nói với họ về cậu, và chuyện cậu muốn sinh ba đứa con, họ nghe xong liền muốn mua nhà trong khu này, đúng lúc có nhà bán ngay tầng trên nhà cậu.”
Trong khi nói chuyện, cậy ấy lại nuốt thêm một chiếc sủi cảo.
“Sau này tôi không cần phải chạy đi chạy lại, ở đây tôi có thể ngủ thêm nửa tiếng mỗi ngày, nhờ có cậu đấy, cảm ơn cậu nhé, Trương Kỳ.”
“Chờ đã, việc họ mua nhà có liên quan gì đến tôi?”
Tôi bỏ đũa xuống, bực bội.
Cậu ấy liếc nhìn tôi, nói một cách tội lỗi.
“Gần quan thì được ban lộc ấy mà.”
Tôi sững sờ trong giây lát.
Một lúc sau, tôi mới nói.
“Thời gian học trung học, tôi sẽ không yêu đương đâu.”
(Chương sau sẽ bị khóa bằng pha lê. Để được đọc, các nàng nhớ chia sẻ 3 lần 1 ngày để được 30 pha lê nhé các nàng ơi, 1 lần chia sẻ được 10 pha lê, 3 lần chia sẻ được 30 pha lê đấy :3)
You cannot copy content of this page
Bình luận