Danh sách chương

 

Chuyện cụ thể là gì, muốn từ chỗ mình đạt được điều gì, thì cứ đợi lúc mình tìm lại được chính mình rồi hẵng nói. 

 

Hà tất phải gấp gáp xác định thân phận đối phương làm gì? Như ông bà ta nói, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, biết đâu đến lúc đó lại nghĩ ra thì sao.

 

Mà nếu nghĩ không ra… thì vẫn câu cũ: không nghĩ ra cũng chẳng sao cả!

 

Nghĩ đến đó, Asahi Yuaki cũng không còn bận lòng chuyện thân phận thần bí của người bạn kia, tâm trạng rất vui vẻ mà quyết định đổi tên ghi chú cho người ta.

 

Xét thấy không rõ đối phương rốt cuộc là ai, cũng không định quay lại dùng cái tên cũ là [chủ nhân của tôi], lại càng ngại ngùng nếu tiếp tục ghi là [lão lạc hậu], Asahi Yuaki sau một hồi cân nhắc, quyết định dùng từ tiếng Anh đơn giản nhất, không chứa thành kiến — “somebody”, nghĩa là “ai đó” — để làm biệt danh mới.

 

Vì chữ quá dài, Asahi Yuaki dứt khoát viết tắt bằng ký hiệu giản thể, rồi gán tên [sb] vào hồ sơ người bạn có hình đại diện con quạ đen trong hộp thư [sb].

 

Cảm ơn mày, sb. Asahi Yuaki cảm động thầm thì trong lòng. Sau này có dịp gặp lại nhé, sb!

 

Giải quyết xong chuyện hộp thư bạn tốt, Asahi Yuaki cũng không quên vấn đề mấy dòng chữ nửa trong suốt kia.

 

Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng cậu lại mở khu bình luận ra xem vài lần. Thấy nội dung thảo luận dường như đều xoay quanh cảnh sát, không liên quan gì đến mình, cậu liền yên tâm mà tắt nó đi.

 

Tốt rồi, xem chừng cốt truyện chính chưa đuổi kịp mình. Lần này là trót lọt thoát thân thành công!

 

Tâm trạng Asahi Yuaki lúc này vô cùng phấn khởi. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết đẹp tuyệt vời, chắc sẽ không có mưa. Rất thích hợp để ra ngoài đi dạo một chút, thăm dò tình hình… dưa, rồi tiện thể mua ít nhu yếu phẩm sinh hoạt.

 

Lên kế hoạch xong, cậu mang theo ví tiền rồi bước ra cửa. Trước khi đi, cậu thuận tay cầm thêm một cây dù.

 

Dù nhìn trời có vẻ nắng ráo, nhưng thời tiết vốn khó lường, lỡ đâu mưa bất chợt thì sao — Asahi Yuaki nghĩ vậy.

 

Phòng ngừa vẫn hơn, cứ cầm dù theo. Còn hơn ra đường gặp mưa rồi bị ướt như gà nhúng nước, muốn đẹp đẽ cũng khó.

 

Nghĩ vậy, cậu tay phải cầm dù, mở cửa lớn bước ra ngoài.

 

Và rồi cậu phát hiện, trước cửa nhà mình đang đứng một người.

 

Người ấy trông khá trẻ, dáng người cao thẳng, mái tóc nửa dài mềm mại rũ xuống. Anh ta có đôi mắt màu tím linh động, ánh nhìn vừa lười biếng vừa mang theo chút cảm xúc, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút sự chú ý rồi.

 

—— Người đó chính là Hagiwara Kenji.

 

Hôm nay là cuối tuần. Hagiwara Kenji cố tình đến khu phố này để điều tra manh mối vụ án năm xưa xảy ra với cặp vợ chồng ở Nagano.

 

Trước đó, anh cùng Matsuda và Date Wataru đã nghe từ Furuya Rei rằng Morofushi Hiromitsu gần đây đang điều tra vụ gì. Tuy nhiên, cả ba đều chọn cách im lặng chờ Morofushi tự nói ra, không ai lên tiếng hỏi trước.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không làm gì. Trong thời gian này, họ âm thầm điều tra ba người tình nghi mà Morofushi đang theo dõi.

 

Phần Hagiwara Kenji đảm nhận là thu thập thông tin về Tomori Hajime — một trong ba nghi phạm. Đó cũng là lý do tại sao anh có mặt ở đây.

 

Ánh mắt Hagiwara Kenji và Asahi Yuaki chạm nhau.

 

Hagiwara Kenji lên tiếng trước:

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của Tomori tiên sinh không?”

 

Asahi Yuaki lễ phép đáp lời:

“Tomori tiên sinh ở căn bên cạnh.”

 

Cậu hiểu đối phương muốn nói gì — tám phần là nghĩ căn nhà nhỏ mà cậu đang thuê kế bên là của Tomori.

 

Thực tế, cửa hàng và nhà ở của Tomori Hajime là một thể. Tầng một là tiệm giặt ủi, tầng hai là chỗ ở. Đây là kiểu nhà ở kết hợp kinh doanh rất phổ biến ở Tokyo từ thế hệ trước.

 

“Anh tìm Tomori tiên sinh sao?” Asahi Yuaki liếc nhìn cửa tiệm giặt kế bên đang đóng cửa:

“Chắc là bác ấy đi siêu thị rồi. Anh cứ đợi một chút cũng được. Hoặc nếu cần, tôi có thể nhắn giúp. Nếu gấp thì thử gọi điện, tôi nhớ rõ trên cửa có dán số liên lạc.”

 

Với tinh thần giúp đỡ láng giềng, Asahi Yuaki nhiệt tình đưa ra đủ phương án hỗ trợ, thay hàng xóm đón tiếp khách.

 

“À, cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là cuối tuần rảnh rỗi, tôi ghé qua xem đồ giặt đã xong chưa thôi. Dạo này vận động hơi nhiều, thay đồ liên tục.” Hagiwara Kenji đáp lại rất tự nhiên, “Tomori tiên sinh đi siêu thị hả? Vậy khoảng bao lâu thì về nhỉ?”

 

“Chắc nhanh thôi,” Asahi Yuaki nghĩ ngợi, “Bác ấy thường chỉ mua ít đồ ăn vặt cho con gái, không đi lâu đâu.”

 

“……” Hagiwara Kenji thoáng khựng lại, giọng hơi ngạc nhiên:

“Ra là Tomori tiên sinh có con gái à? Tôi cứ tưởng bác ấy sống một mình.”

 

“Nhưng mà,” anh ta mỉm cười, hàng lông mày khẽ cong lên, thuận miệng tiếp lời, “Có lẽ là một cô bé rất đáng yêu, chắc tầm cấp hai rồi.”

 

“Có thể. Tôi cũng chưa từng thấy con gái bác ấy bao giờ.” Asahi Yuaki lắc đầu.

 

“…Vậy à.” Hagiwara Kenji vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt không lộ ra một chút ý nghĩ nào trong lòng.

 

Anh gật đầu, nhẹ nhàng vẫy tay:

“Nếu Tomori tiên sinh không có ở nhà, vậy tôi xin phép đi trước. Cảm ơn anh. Tạm biệt.”

 

Asahi Yuaki lễ phép đáp lại một câu “Tạm biệt”. Cậu xách dù, đi về phía trạm xe buýt gần đó để đến trung tâm thương mại mua đồ dùng cá nhân.

 

Người thanh niên tóc dài lúc nãy cũng đang đi phía trước cậu. Cả hai một trước một sau đi thẳng trên vỉa hè, rồi cùng dừng lại ở trạm xe.

 

Lúc này, ánh mắt họ lại một lần nữa chạm nhau.

 

Hagiwara Kenji chớp nhẹ mắt: “Trùng hợp thật.”

 

Asahi Yuaki khẽ ho khan: “Đúng là trùng hợp.”

 

Giữa hai người nửa quen nửa lạ, kiểu vừa biết mặt vừa chưa đủ thân, không khí rất dễ rơi vào ngượng ngùng. Không nói thì mất lịch sự, mà nói chuyện lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Cũng may Hagiwara Kenji là người rất giỏi bắt chuyện. Khi hai người cùng đứng đợi xe buýt, anh ta tự nhiên tung ra vài đề tài nhẹ nhàng vui vẻ, khiến bầu không khí bớt cứng nhắc đi nhiều.

 

Thậm chí, họ còn giới thiệu tên với nhau.

 

Hagiwara Kenji.

 

Asahi Yuaki nghe cái tên này, không hiểu sao cảm thấy có chút quen tai, hình như từng nghe ở đâu đó rồi. Có lẽ một phần âm tiết nào đó mà mình từng gặp qua.

 

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp thì xe buýt đã đến.

 

Asahi Yuaki vừa định chào tạm biệt chàng trai đôi mắt tím EQ cao này, thì thấy đối phương cũng đang bước lên cùng chuyến xe ấy.

 

 

 

Hai người lại một lần nữa chạm mắt nhau.

 

“Trùng hợp ghê.” Lần này là Asahi Yuaki chủ động mở lời, “Cậu cũng định đến trung tâm thương mại à?”

 

“…Không.” Hagiwara Kenji có vẻ cũng khá bất ngờ trước sự trùng hợp này, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, “Tôi xuống xe gần trường đào tạo cảnh sát của Sở Cảnh sát Đô thị.”

 

Trường đào tạo cảnh sát của Sở Cảnh sát Đô thị! Nghe đến mấy từ khóa này, Asahi Yuaki lập tức căng thẳng. Cậu vẫn còn nhớ rõ, đây chính là nơi tuyến truyện chính từng xảy ra chuyện.

 

Người trước mặt… chẳng lẽ là học viên cảnh sát?

 

Nhắc đến học viên cảnh sát, Asahi Yuaki chợt thấy như dòng ký ức ùa về.

 

Trong khoảnh khắc, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu — cuối cùng cũng nhớ ra một chi tiết vô cùng quan trọng!

 

Hagiwara… “Hagi”… hình như cái tên này từng xuất hiện trong khu bình luận!

 

Chẳng trách cảm thấy quen đến vậy!

 

Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ để khẳng định người trước mặt là nhân vật chính tuyến trong cốt truyện. Biết đâu chỉ là trùng hợp trùng họ thì sao… Ha ha.

 

Asahi Yuaki âm thầm nghĩ trong lòng, cố kìm lại câu hỏi “Không lẽ cậu có người bạn tên là Matsuda?” vì sợ lỡ miệng chạm vào tuyến cốt truyện bị giấu kín.

 

Vì thế, cậu chỉ nở một nụ cười lịch sự, không tiếp tục nhắc đến đề tài liên quan đến cảnh sát hay học viện cảnh sát.

 

Để tránh khỏi chủ đề này, Asahi Yuaki thậm chí còn quay mặt đi, định tùy tiện tìm chuyện gì khác để nói.

 

Ngay lúc đó, cậu chú ý đến hai người cuối cùng bước lên xe buýt có vẻ khá kỳ lạ.

 

Hai người đó đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, tay xách cặp công văn căng phồng, trên tay còn đeo găng tay da.

 

Hiện tại đang là tiết trời xuân ấm áp, huống chi hôm nay trời trong nắng đẹp — sao lại có người ăn mặc kín mít thế kia? Không thấy nóng à?

 

Hagiwara Kenji cũng nhận ra ánh mắt Asahi Yuaki đang dán vào họ, liền thuận theo mà nhìn sang. Vừa thoáng thấy hành động của hai người vừa lên, chân mày anh lập tức nhíu lại.

 

Lúc này trên xe cũng không đông người. Ngoài Asahi Yuaki và Hagiwara Kenji, còn có một bà mẹ ôm con nhỏ, một học sinh đeo tai nghe, và một cụ ông ngoài sáu mươi.

 

Ghế còn trống rất nhiều, vậy mà hai người kia lại không hề có ý định ngồi xuống. Một tên đứng cạnh tài xế, tên còn lại đi về phía cuối xe.

 

Có gì đó không ổn.

 

Tài xế rất lịch sự, khi xe bắt đầu chuyển bánh còn quay đầu lại nhắc: “Anh gì ơi, phía sau còn nhiều ghế lắm. Xe chạy xóc, phiền anh mau ngồi xuống giúp tôi.”

 

Nhưng lời nhắc nhở ấy lại không mang lại kết quả tốt đẹp.

 

Người đàn ông đeo khẩu trang đứng cạnh tài xế lập tức rút súng từ trong cặp công văn, chĩa thẳng vào thái dương tài xế:

“Im miệng! Chạy xe đi, không thì ăn đạn!”

 

Tên thứ hai cũng rút súng ra, quay về phía các hành khách phía sau hét lớn:

“Tất cả im lặng! Ai cũng không được nhúc nhích!”

 

Là một vụ cướp xe có vũ trang!

 

Bầu không khí trên xe lập tức thay đổi, tựa như cả không gian đông cứng lại.

 

Asahi Yuaki: “…”

 

Phản ứng đầu tiên của cậu là… lập tức mở bảng lên để coi người xem đang bình luận gì.

 

[Không hổ danh là cao thủ xã giao Hagi, cuối cùng cũng biết tên nhân vật mới rồi, Asahi Yuaki]

 

[Ối trời ơi, có người cướp xe thật! Không lẽ lại giống vụ trong nguyên tác, mang theo cả bom thì toang mất]

 

Nhìn những dòng bình luận nửa trong suốt trôi trên màn hình, Asahi Yuaki cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

 

Quả nhiên, cậu đã đoán đúng. Đi mua đồ thôi mà cũng có thể đụng phải vụ cướp xe — rõ ràng là đang bị “tuyến truyện chính” ép buộc xuất hiện!

 

[Mới lên xe đã có biến rồi á trời

 

[Lo quá, ô ô, không muốn thấy Hagi bị thương đâu

 

[Mọi người cứ yên tâm, tình hình vẫn còn kiểm soát được! Asahi vẫn còn ngồi chill đấy thôi]

 

Asahi Yuaki:?

 

Không lẽ cậu phải đứng dậy đối đầu với đám cướp có súng chắc!? QAQ

 

Tình huống đột ngột khiến tâm trạng mọi người trên xe trở nên hoảng loạn, không ai ngờ sẽ gặp chuyện này.

 

Tài xế run rẩy, suýt nữa cầm không vững vô-lăng, nhưng vẫn bị đe dọa bằng súng mà buộc phải điều khiển xe theo chỉ đạo.

 

Các hành khách phía sau đều hoảng sợ.

 

Bà mẹ ôm chặt đứa con, đứa bé sợ hãi khóc thét lên trong lòng mẹ. Người mẹ cố gắng dỗ dành con, nhưng mặt mũi cũng tái mét.

 

Cậu học sinh siết chặt máy nghe nhạc MP3, co rúm trong góc ghế.

 

Cụ già thì ôm ngực, tay run rẩy, cả người nghiêng về một bên suýt ngã — may mắn Hagiwara Kenji kịp đưa tay đỡ, giữ cho cụ ngồi vững không bị ngã xuống sàn.

 

“Không được lộn xộn!” Tên cướp khẩu trang thứ hai gào lên, súng lập tức chĩa thẳng vào Hagiwara Kenji.

 

“Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.” Hagiwara Kenji mỉm cười, ánh mắt hơi cụp xuống.

 

Anh không thể để lộ thân phận học viên cảnh sát, chỉ mỉm cười điềm tĩnh nói:

“Tôi nghĩ… nếu mới đầu đã có thương vong, e rằng sẽ không đúng với kế hoạch của các anh.”

 

Tên cướp không đáp lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:

“Về chỗ ngồi ngay! Đừng lo chuyện bao đồng! Muốn để lão già này nằm luôn dưới đất chắc?”

 

Hagiwara Kenji không vội đứng dậy, mà trước tiên chỉnh tư thế cho cụ già ngồi dựa cho thoải mái, rồi mới quay lại ghế mình — tất cả đều được anh tính toán kỹ lưỡng, trước khi tên cướp kịp nổi giận thật sự.

 

Tên cướp khẩu trang trừng mắt lườm anh một cái, nâng súng lên như muốn cảnh cáo:

“Còn lần sau là không yên với tao đâu!”

 

Hagiwara Kenji nhún vai, tỏ vẻ không có ý định gây thêm rắc rối.

 

Chờ đến khi bọn cướp bắt đầu gọi điện liên lạc, ánh mắt anh mới trở nên nghiêm túc, sâu lắng.

 

Tình hình bây giờ thật sự rất khó xoay chuyển.

Hai tên cướp đều có súng, mà anh chỉ có một mình, không thể nào nhanh chóng khống chế được cả hai.

 

Các con tin trên xe đều là dân thường không qua huấn luyện, thậm chí có cả trẻ nhỏ và người già, hoàn toàn không thể hỗ trợ phối hợp khống chế bọn cướp.

 

Anh cũng không rõ mục đích thật sự của hai tên này là gì… Giờ chỉ còn cách âm thầm chờ viện trợ từ bên ngoài.

 

 

 

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page