Danh sách chương

Khi tỉnh lại lần nữa, Ôn Mạn phát hiện mình đang tựa đầu vào vai Hoắc Thiệu Đình, eo bị một bàn tay to lớn của anh giữ chặt. Ôn Mạn hít hà mùi hương trên người anh, là mùi hương gỗ hòa quyện với nước hoa sau cạo râu của anh, quyến rũ như một liều thuốc tình thượng hạng.

Hoắc Thiệu Đình đang gọi điện thoại.

Giọng anh có phần đè thấp, nhưng rất nghiêm nghị.

Anh nghe điện thoại trong phòng truyền dịch vốn là không đúng, nhưng vẻ ngoài của anh thực sự quá nổi bật. Các cô gái trẻ và những phụ nữ xung quanh đều dán chặt mắt vào anh, những ánh mắt đó như có thể làm tan chảy cả vị luật sư họ Hoắc.

Hoắc Thiệu Đình cúp máy, phát hiện Ôn Mạn đã tỉnh.

Gương mặt vốn nhợt nhạt của cô giờ đã ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt. Đôi mắt trong veo vì vừa mới tỉnh ngủ mà ánh lên vẻ ngây thơ, cực kỳ thu hút đàn ông.

Hoắc Thiệu Đình cất giọng nhàn nhạt: “Còn muốn tựa vào đến bao giờ?”

Ôn Mạn đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Hoắc Thiệu Đình nhặt áo khoác lên và cất điện thoại đi, anh nhìn cô nói: “Tôi đưa cô về.”

Ôn Mạn ngại ngùng không muốn làm phiền anh thêm, nhưng Hoắc Thiệu Đình lại rất kiên quyết.

Trên đường đi, anh nhận một cuộc điện thoại, nói vài câu rồi quay sang Ôn Mạn: “Tôi cần về căn hộ lấy một bản fax, lấy xong tôi sẽ đưa cô về.”

Ôn Mạn có chút do dự.

Một người phụ nữ đến căn hộ của một người đàn ông độc thân có ý nghĩa gì, cô hiểu rõ. Nhưng rồi cô lại tự giễu nghĩ rằng, người như Hoắc Thiệu Đình không thiếu phụ nữ, anh căn bản không cần dùng đến thủ đoạn.

Ôn Mạn không lên tiếng, xem như đã đồng ý.

Căn hộ của Hoắc Thiệu Đình nằm ở khu đất vàng của thành phố B, rộng khoảng 200 mét vuông, được trang hoàng lộng lẫy như một căn nhà mẫu.

Hoắc Thiệu Đình bảo Ôn Mạn ngồi đợi ở phòng khách, còn mình thì vào phòng làm việc.

Bên kia gửi fax tới, anh nhận tài liệu xong lại gọi điện cho trợ lý dặn dò vài câu.

Giải quyết xong công việc, Hoắc Thiệu Đình đang chuẩn bị đưa Ôn Mạn về thì điện thoại trong túi áo reo lên.

Là nhạc chuông độc nhất dành riêng cho một người.

Sắc mặt Hoắc Thiệu Đình khẽ thay đổi, cả người căng cứng rút điện thoại ra. Quả nhiên là điện thoại của người đó.

Một lúc lâu sau, anh dập máy.

Người ở đầu dây bên kia cũng khá kiêu ngạo, không hề gọi lại.

Tâm trạng Hoắc Thiệu Đình trở nên cực kỳ tồi tệ. Anh lấy một chai rượu mạnh từ tủ rượu.

Uống hết hai ly rưỡi, anh cầm ly rượu đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn màn đêm bên ngoài.

Ôn Mạn ở ngoài đợi rất lâu.

Ban đầu còn nghe thấy tiếng máy fax bên trong, sau khi điện thoại của Hoắc Thiệu Đình reo lên thì không còn tiếng động gì nữa. Cô không yên tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc.

Hoắc Thiệu Đình đang quay lưng về phía cô.

Ôn Mạn không nhìn thấy mặt anh, nhưng bóng lưng anh lại toát lên vẻ cô độc vô tận.

Trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng trong lòng Hoắc Thiệu Đình đã có người, và lúc này anh đang tưởng nhớ về người đó.

Cô không muốn làm phiền, bèn nhẹ nhàng định rời đi.

“Đứng lại!”

Phía sau, truyền đến giọng nói hơi khàn của Hoắc Thiệu Đình.

Cơ thể Ôn Mạn cứng đờ, ngay sau đó, cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy mình từ phía sau.

Hoắc Thiệu Đình khẽ gặm nhấm chiếc cổ thon thả của cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: “Cô đến đây chẳng phải là muốn có quan hệ với tôi sao?”

Ôn Mạn không thể phủ nhận.

Một giọng nói trong lòng mách bảo cô rằng tâm trạng của Hoắc Thiệu Đình lúc này không ổn định. Dù có lên giường với cô đi nữa, xong việc anh cũng sẽ phủi tay coi như chưa từng quen biết.

Thế nhưng tay chân cô lại mềm nhũn, căn bản không thể kháng cự.

Màn đêm thật quyến rũ.

Trước cửa sổ sát đất của căn hộ sang trọng trên tầng 24 ở trung tâm thành phố, Ôn Mạn bị anh giữ chặt cổ tay, giơ cao lên và ép chặt vào tấm kính.

Hoắc Thiệu Đình rất biết cách dày vò người khác, những thủ đoạn nhỏ nhặt của anh khiến Ôn Mạn gần như phát điên.

Rõ ràng người uống rượu là anh, nhưng anh lại vô cùng tỉnh táo ngắm nhìn dáng vẻ si mê động tình của cô.

Ôn Mạn vẫn chưa đợi được sự chiếm hữu của anh.

Cô mơ màng mở mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, giọng nói cũng khàn đi: “Hoắc Thiệu Đình… sao vậy?”

Dục vọng trong mắt Hoắc Thiệu Đình đã biến mất sạch sẽ.

Anh lùi lại một bước, nói một cách lạnh lùng: “Cô Ôn, tôi uống hơi nhiều, thất lễ rồi.”

Mặt Ôn Mạn trắng bệch, cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page