Tây Thi Đậu Phụ

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Khi ấy, Trình phu nhân nắm tay ta mà nói, nước mắt rưng rưng, lời lẽ chân thành.

 

Nhưng ta không tin, nên không đồng ý, tự mình bày mưu tính kế.

 

Nghe người ngoài khen ngợi tri phủ Lưu, ta cứ ngỡ khi ông ta biết chân tướng sẽ trị Trình Thanh.

 

Không ngờ đến cuối cùng, ta lại hại chết A Cửu.

 

“A Dung, ngươi đã nhận thuốc độc của ta, là đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

 

Nghe xong, ta lau nước mắt, quay lại nhìn Trình phu nhân, nói: “Phu nhân, ta nghĩ kỹ rồi, ta làm.”

 

Trình phu nhân nghe vậy thì mỉm cười, kéo tay ta, nói: “Thế mới phải! Đến lúc sự thành, ta nhất định cho ngươi một tang lễ linh đình.”

 

Ta khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn bình thuốc độc trong tay, bật cười thành tiếng.

 

“Vậy thì A Dung xin tạ ơn phu nhân trước!”

 

8.

 

Về sau, tấm da của A Cửu bị lột xuống, Trình lão gia làm thành một cái trống nhỏ, đặt ngay trước cửa phòng củi.

 

Bề ngoài nói là để điểm tô cho phủ môn, kỳ thực là muốn giết gà dọa khỉ.

 

Ta từng đứng trước cửa phòng củi mà nhìn mấy cái trống ấy, mặt trống đen vàng sần sùi, thân trống thì làm cực kỳ sơ sài.

 

Trình lão gia vốn là kẻ mê nhạc cụ như mạng, nhạc cụ nào xuất từ tay gã cũng phải tinh mỹ tuyệt luân.

 

Thế mà những cái trống kia lại xấu xí đến vậy — chắc hẳn là do A Cửu đã chém đứt một tay gã, nên gã hận A Cửu thấu xương.

 

Cũng như ta hận gã thấu xương.

 

Phần thi thể còn lại của A Cửu, ban đầu Trình lão gia định đem cho chó ăn, nhưng ta bỏ ra một khoản bạc lớn mua lại từ tay bọn hạ nhân, còn nhờ người chôn cất A Cửu tử tế.

 

Vì có Trình phu nhân đứng sau giúp đỡ, Trình lão gia dù biết cũng chỉ có thể nén giận, không dám phát tác.

 

Từ đó về sau, có Trình phu nhân che chở, ta vẫn ở lại trong viện của bà ta, nghe theo kế hoạch mà bà ta sắp đặt.

 

Trình phu nhân định ngày ra tay đúng vào sinh thần của mình.

 

Khi đó là đầu tháng hai, trời đất vào xuân, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc.

 

Bà ta nói đó là quy củ cũ: ngày đó, dù bận việc gì, Trình lão gia cũng phải đích thân đến viện mừng thọ.

 

Trình phu nhân bảo ta hôm ấy giả vờ hầu hạ trong phòng, ra tay hạ độc Trình lão gia.

 

Còn bà ta sẽ cố tình dẫn đám thị vệ rời đi, tạo cơ hội cho ta hành sự.

 

Kế hoạch được Trình phu nhân sắp đặt chu toàn, chẳng khác gì đã ủ mưu suốt mười năm.

 

Ta lặng lẽ ngồi nghe, mím môi không nói lời nào.

 

Trình phu nhân thấy vậy, nụ cười trên mặt chợt khựng lại, liền vội kéo tay ta, giả vờ an ủi: “A Dung, hay ngươi vẫn còn lo lắng gì? Nếu ngươi thấy quá sớm, ta có thể dời sang tháng hai năm sau, chỉ là…”

 

“Phu nhân đa nghi rồi!”  Ta rút tay về, nhìn bà ta, gượng cười nói. 

 

“Ta không lo lắng gì cả. Chỉ là nghĩ đến sau khi Trình lão gia chết, tri huyện và tri phủ thế nào cũng nghi ngờ. Khi ấy, phu nhân định ứng phó ra sao?”

 

Nghe xong, Trình phu nhân sầm mặt lại, dùng khăn lau tay, nhấc chén trà lên thổi nhè nhẹ: “Ngươi nghĩ cũng chu đáo thật. Khi đó ta sẽ tuyên bố hắn đột tử do bệnh, chẳng phải xong sao?”

 

Ta cười nhẹ: “Phu nhân cho rằng thiên hạ ai cũng ngu sao? Trình lão gia ngày thường khỏe mạnh, nếu có người đòi nghiệm thi, chẳng phải kế của phu nhân sẽ bại lộ?”

 

Nghe đến đó, tay phu nhân khựng lại giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: “Vậy theo ngươi thì nên làm thế nào?”

 

“Rất đơn giản.” Ta đáp: “Tới khi đó, chỉ cần một mồi lửa, thiêu rụi cả viện này là xong. Hủy xác diệt tích.”

 

Trình phu nhân kinh ngạc nhìn ta: “Thế còn ngươi?”

 

“Phu nhân, sao lại để tâm đến một kẻ sắp chết như ta? Ta đã nhận lời làm việc cho phu nhân, thì sẽ làm cho gọn gàng. Chỉ mong phu nhân chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước hôm đó.”

 

“Đó là lẽ đương nhiên. Nhưng… ngươi làm tất cả những điều này, rốt cuộc muốn gì?”

 

“Vàng bạc châu báu của phu nhân, với kẻ sắp chết như ta chẳng có ý nghĩa gì. Ta chỉ mong phu nhân giúp ta lấy lại tấm da của A tỷ và A Cửu, chôn cất đàng hoàng, để họ được yên nghỉ trọn vẹn.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page