Ta còn chưa mở miệng, trong đầu hệ thống đã hớn hở reo vang: 【Mau mời nam chủ ra đi, đợi hắn đăng cơ rồi, ngươi liền hoàn thành nhiệm vụ.】
Ta nghi hoặc: “Nữ chủ đã bị ta giet rồi, thế vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?”
Hệ thống giải thích: 【Đây là văn nam chủ, nam chủ cuối cùng phải khai hậu cung, giet nữ chủ chẳng sao cả.】
Ta nhìn lướt qua các đại thần trong điện, bước từng bước lên long ỷ vàng ở chính giữa đại điện, ngồi phịch xuống không chút khách khí.
Trong điện từng đợt tiếng hít khí vang lên.
Hệ thống trong đầu cũng nổ tung: 【Ký chủ, ngươi làm gì vậy? A… Ngươi là nữ nhân điên mà!】
Phụ quốc công trừng lớn hai mắt: “Lâm tướng quân, ý này là sao?”
Ánh mắt ta lướt qua khắp nơi: “Ta – Lâm Phụng Thiên, hôm nay nói rõ ràng ở đây. Ta sẽ ngồi trong Kim Loan điện ba ngày, hoàng tử nào có dã tâm đoạt đích thì cứ đến thử xem.”
“Nếu ba ngày sau, ta vẫn còn ngồi tại đây, ta… Lâm Phụng Thiên sẽ tự lập làm đế.”
Trong điện ồn ào náo động, nhưng không ai dám bước lên.
Ngay cả Hoàng thất thất tử – Vinh Thân vương cũng chỉ dám giận dữ trừng mắt nhìn ta.
Ta bảo Ngô Ảnh thả các đại thần ra, an tĩnh chờ ba ngày sau.
Điện đường dần yên lặng trở lại, hệ thống tựa hồ cũng đã trấn định lại.
【Ký chủ, ngươi thật sự không định trọng sinh trở về thế giới ban đầu sao?】
7.
Trọng sinh?
Ta xưa nay chưa từng nghĩ đến.
Kiếp trước, ta sinh ra ở một thôn nhỏ.
Phụ mẫu sinh đệ đệ xong, liền đem ta bán cho bọn buôn người.
Bọn buôn người mắc nợ hắc đạo, dùng ba đứa tiểu cô nương chúng ta để gán nợ.
Chúng ta bị đưa ra nước ngoài.
Một nam nhân mặt đầy vết sẹo mỉm cười nói: “Ba đứa tụi bây, chỉ một đứa được sống.”
Sau khi bị bỏ đói ba ngày, cô gái cùng lứa giơ dao về phía ta.
Thế nhưng, ta lại giet ngược lại bọn họ.
Tên sẹo ấy rất tán thưởng ta, cho ta chính thức nhập doanh trại sát thủ.
Một nam tử vóc người gầy gò trở thành sư phụ của ta.
Hơn hai mươi năm trôi qua, ta cùng sư phụ thực hiện vô số nhiệm vụ, giet không biết bao nhiêu người.
Bị kẻ thù bắt, bị hành hạ sống không bằng chết cũng từng trải không ít.
Ta từng cho rằng, tim mình đã sớm lạnh giá.
Cho đến khi sư phụ bị sát trong lúc làm nhiệm vụ, ta phát điên xông thẳng vào đại bản doanh của địch.
Ta chẳng biết hôm ấy đã giet bao nhiêu người.
Chỉ nhớ, khi ngã vào vũng máu, lòng ta đột nhiên nhẹ bẫng.
Giây phút đó, ta được giải thoát.
Về sau, ta bị hệ thống dẫn vào thế giới trong sách.
Khi hệ thống giảng giải nhiệm vụ, trong đầu ta chỉ vang vọng lời trăn trối của sư phụ.
【Ngươi a! Kiếp này khổ quá rồi, kiếp sau nhất định phải sống tùy tâm tùy ý.】
Ta nhìn Lý Hiển co rúm một góc bên người, trong lòng bỗng có một ý nghĩ táo bạo.
Ta giúp hắn đăng cơ, hắn tất sẽ biết ơn ta.
Mai sau có được vinh sủng Hoàng hậu, còn sợ không có tự do sao?
Vậy nên ta liều mạng giúp hắn, hết lòng hết dạ đối với hắn, đợi hắn cho ta một đời vinh quang.
Thế nhưng ta đã sai rồi, ta đánh giá thấp lòng người.
Trên đời này, chỉ có chính mình là đáng tin.
Nếu Lý Hiển không làm được vị quân vương trong lòng ta, vậy thì để ta tự mình làm.
8.
Ba ngày sau, ta triệu bách quan lên triều.
Trên Kim Loan điện, ta thân khoác long bào, an nhiên ngồi trên long ỷ.
Phụ quốc công tức đến nỗi râu như muốn bay lên: “Tặc nữ! Lão phu cả đời trung thành với giang sơn họ Lý, ngai vị này ngươi ngồi chẳng được bao lâu đâu!”
Quần thần cũng bắt đầu khóc lóc kêu than.
“Vận số của Đại Càn đã tận rồi!”
“Các hoàng tử đâu, sao chẳng ai đến lấy mạng yêu nữ này?”
“Thần thề chết bảo vệ vương triều họ Lý!”
Tất nhiên cũng có tiếng nói khác, những võ tướng xuất thân từ Trấn Bắc quân ai nấy rụt cổ như chim cút.
“Thôi đừng gào nữa, Hoạt Diêm Vương lát nữa lại điểm danh kìa.”
“Đúng là chẳng coi mạng người ra gì.”
“Thần thề chết theo bệ hạ!”
You cannot copy content of this page
Bình luận