Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 8

Chương trước

Chương sau

Cơn chấn động qua đi, sự hoảng hốt ban đầu trong lòng Diệp Thanh Lam nhanh chóng được thay thế bởi một sự bình tĩnh đến lạnh người. Ký ức vừa được đánh thức bởi viên Thanh Tâm Đan không chỉ là một lời báo trước, mà còn là một thử thách thực sự đầu tiên mà số phận dành cho cô. Đây không còn là những màn đấu đá nhỏ nhặt giữa các tiểu thư, mà là chuyện sống còn của cả một gia tộc.

Cô có khoảng nửa tháng. Mười lăm ngày, một khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn để thay đổi một sự kiện đã được định sẵn trong truyện. Cô không thể chạy đến nói với cha mình rằng: “Thưa cha, con biết trước được tương lai, đoàn thuyền của nhà ta sắp bị cướp.” Nói như vậy, nhẹ thì bị cho là nói năng vớ vẩn, nặng thì bị xem như yêu ma quỷ quái. Cô cần một kế hoạch, một lý do hợp tình hợp lý.

“Hệ thống,” cô gọi thầm trong ý nghĩ, giọng điệu đầy nghiêm túc, “Ta muốn biết mọi thông tin về vụ cướp đoàn thuyền chở lụa của Diệp gia sắp tới.”

Một dòng chữ hiện ra trên bảng giao diện ảo: “[Yêu cầu thông tin cấp độ 3. Phân tích dữ liệu và cung cấp báo cáo chi tiết về kẻ địch, địa điểm, thời gian ước tính. Giá: 300 điểm tích lũy. Ký chủ có đồng ý trao đổi không?]”

Ba trăm điểm! Hơn một nửa số điểm cô vất vả kiếm được trong cả buổi tối. Nhưng Thanh Lam không hề do dự. Tiền bạc, của cải mất đi có thể kiếm lại, nhưng sự an toàn và nền tảng của Diệp gia thì không thể đùa được.

“Đồng ý.”

“[Đã trừ 300 điểm. Số dư: 150 điểm. Đang tải dữ liệu…]”

Một luồng thông tin chi tiết lập tức tràn vào trí óc cô. Kẻ chủ mưu là một băng cướp đường sông khét tiếng ở vùng hạ nguồn sông Cửu Long, tự xưng là “Hắc Phong Trại”. Cầm đầu là một kẻ có biệt danh Kình Ngư, nổi tiếng hung hãn và xảo quyệt. Nơi chúng thường mai phục là một khúc sông có nhiều cù lao nhỏ, lau sậy um tùm, dễ dàng cho việc ẩn nấp và tấn công bất ngờ. Thông tin còn cho biết, có khả năng trong đoàn thuyền của Diệp gia có kẻ nội ứng, nhưng chưa rõ là ai.

Nắm được những tin tức quý giá này, Diệp Thanh Lam cảm thấy có thêm phần chắc chắn. Giờ là lúc dựng nên một màn kịch hoàn hảo. Cách tốt nhất không phải là ngăn cản chuyến đi, vì điều đó sẽ gây ra sự nghi ngờ và thiệt hại do trễ hẹn với các mối làm ăn. Cách tốt nhất là phải để cho cha cô tin rằng có mối nguy hiểm thật sự và tự mình đưa ra quyết định tăng cường phòng bị, thậm chí là giăng bẫy ngược lại.

Sau một hồi đắn đo suy tính, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cô. Cô sẽ không trực tiếp ra mặt. Cô sẽ mượn một người khác, một người có đủ sức nặng và sự tin tưởng để nói với cha cô. Và người đó không ai khác chính là ông nội, Lão Thái gia.

Nhưng làm thế nào để Lão Thái gia tin lời cô? Cô không thể nói mình biết trước được, nhưng cô có thể “tạo ra” một nguồn tin.

Sáng hôm sau, thay vì ngủ nướng như thói quen của Diệp Thanh Lam cũ, cô đã dậy từ rất sớm. Sau khi tự mình vấn một kiểu tóc đơn giản và chọn một bộ trang phục nhã nhặn, cô liền đi đến thư phòng của Lão Thái gia để thỉnh an, tay bưng theo một chén trà sen mà cô đã nhờ nhà bếp pha chế theo cách riêng.

Lão Thái gia đang ngồi luyện chữ, thấy cô cháu gái đến sớm như vậy thì có chút ngạc nhiên. Ông nhìn chén trà bốc khói nghi ngút, hương thơm thanh dịu, rồi lại nhìn cô cháu gái với vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hài lòng.

“Ông nội,” Thanh Lam nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, “Cháu thấy tối qua ông có vẻ rất thích câu chuyện của cháu. Cháu chợt nhớ ra, cuốn sách cũ ghi lại câu chuyện đó vẫn còn vài mẩu chuyện rời rạc về việc nhìn người, đoán việc qua những điềm báo nhỏ. Cháu thấy khá thú vị.”

Lão Thái gia nhấp một ngụm trà, gật gù khen ngon, rồi nói: “Ồ? Vậy con nói thử ta nghe xem.”

Thanh Lam khẽ mỉm cười, bắt đầu “màn kịch” của mình. “Dạ. Ví dụ như trong sách có nói, ‘gió lay cành mạnh ắt có mưa to, chim én bay thấp báo hiệu bão về’. Những chuyện đó đều là điềm báo của đất trời. Sách còn nói, việc của con người cũng có những dấu hiệu tương tự. Như việc kinh doanh buôn bán, nếu một tuyến đường vốn đang yên ổn bỗng nhiên có vài nhà buôn nhỏ lẻ đột ngột tránh đi không rõ lý do, thì ắt hẳn là có sóng ngầm mà người ngoài chưa biết.”

Cô dừng lại, cẩn thận quan sát nét mặt của ông nội. Lão Thái gia khẽ đặt bút lông xuống, đôi mắt tinh anh ánh lên sự suy tư.

Thanh Lam nói tiếp, giọng tỏ ra ngây thơ: “Hôm qua trong buổi tiệc, cháu ra ngoài hiên hóng mát, có tình cờ nghe được hai người quản sự của Vạn Bảo Các nói chuyện với nhau. Họ nói dạo này ông chủ của họ không cho thuyền bè đi tuyến sông Cửu Long nữa, dù đang vào mùa làm ăn lớn. Cháu thấy hơi lạ nên mới nhớ tới. Chắc là cháu suy nghĩ nhiều rồi ạ.”

Cô nói xong liền cúi đầu, ra vẻ mình chỉ là vô tình kể lại. Nhưng cô biết, từng lời cô nói ra đều như những viên sỏi ném vào mặt hồ suy tư của một người đã cả đời lăn lộn chốn làm ăn như ông nội cô. Vạn Bảo Các là một hiệu buôn tuy nhỏ hơn Diệp gia nhưng nổi tiếng cẩn trọng. Hành động của họ chắc chắn không phải là không có lý do.

Lão Thái gia im lặng một lúc lâu, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Cuối cùng, ông nhìn cô cháu gái, ánh mắt sâu thẳm. “Lam nhi, chuyện này, ngoài con ra còn có ai biết không?”

Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Dạ không ạ. Cháu chỉ nghĩ là chuyện phiếm nên kể cho ông nội nghe cho vui thôi.”

“Tốt,” Lão Thái gia gật đầu. “Con về phòng đi. Chuyện này, cứ để ta lo.”

Nhìn thấy phản ứng của ông, Diệp Thanh Lam biết, canh bạc lớn này, cô đã thắng được bước đầu tiên.

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page