Quốc Công Gia Ái Thê Như Mạng

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

13.

Cố Hằng cúi xuống, bóp chặt cổ Liễu Diệp, ép nàng ta phải ngẩng mặt lên.

Sắc mặt hắn âm hiểm, tràn ngập sát ý: “Ngươi lấy tư cách gì mà dám để nàng ấy biết đến sự tồn tại của ngươi? Ngươi là cái thứ gì mà dám xuất hiện trước mặt nàng ấy? Đồ tiện nhân đáng chết!”

Sắc mặt Liễu Diệp đỏ bừng, chật vật giãy giụa.

Cố Hằng bất ngờ buông tay, sau đó đứng lên.

Liễu Diệp ôm lấy ngực, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Cố Hằng lạnh lùng ra lệnh: “Kéo ra ngoài, đánh chết bằng loạn côn.”

Liễu Diệp đột ngột ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn: “Phu quân, phu quân, xin tha cho thiếp… Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chàng nể tình đứa bé đã mất của chúng ta, xin hãy tha cho thiếp…”

 Liễu Diệp vừa khóc vừa lao tới ôm lấy chân Cố Hằng, nghẹn ngào cầu xin.

Cố Hằng lại mạnh mẽ đá nàng ta ra, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi không xứng gọi ta là phu quân. Chỉ có nàng ấy mới là thê tử của ta, là người duy nhất.”

Lập tức có gia nhân bước vào, kéo lê Liễu Diệp ra ngoài.

 

Liễu Diệp nhìn Cố Hằng, đột nhiên bật cười lớn, như thể phát điên, chỉ vào hắn mà cười, trong giọng nói đầy sự chế giễu: “Cố Hằng, tất cả những điều này là tự ngươi chuốc lấy! Nếu ngươi yêu nàng ta, cớ sao lại tìm đến ta?”

 

“Vừa muốn có nàng ta, lại vừa muốn có ta, đến cuối cùng chẳng còn gì cả, đáng đời ngươi bị bỏ rơi! Ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp đều phải mất đi người mình yêu!”

 

Cố Hằng đột nhiên ngẩng đầu, căm hận nhìn chằm chằm vào Liễu Diệp, gầm lên: “Kéo ra ngoài!”

Hắn ngã ngồi xuống đất, ôm chặt ngực, thở dốc từng hơi nặng nề.

Liễu Diệp chết rồi, chết dưới tay Cố Hằng.

 

Còn Cố Hằng, mỗi ngày đều ngồi ngẩn ngơ trong căn phòng của chúng ta, như người mất hồn.

Mỗi khi đêm xuống, hắn lại nhớ về đêm đó, đêm mà ta bị thiêu sống thành tro bụi.

Nhớ đến lời cuối cùng mà Liễu Diệp đã nói với hắn.

Hắn luôn miệng lẩm bẩm: “Không, không thể nào, ta nhất định sẽ tìm được nàng, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.”

 

14.

Lần nữa tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Vừa mới mở mắt, đã nghe bên cạnh vang lên giọng nói ngạc nhiên: “Cậu tỉnh rồi!”

Quay đầu nhìn, hóa ra là Hứa Tranh – người bạn thân lớn lên cùng tôi từ nhỏ.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, vẻ mặt đầy lo lắng, vừa chạy ra ngoài vừa gọi lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”

Rất nhanh sau đó, bác sĩ đến kiểm tra cho tôi.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ liên tục thốt lên kỳ tích y học.

Giờ đây, tôi đã tỉnh lại, chỉ cần phục hồi trong một khoảng thời gian, không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Hứa Tranh ôm tôi, khóc nức nở không ngừng.

 

Tôi cũng ôm chặt lấy cô ấy, từ từ mỉm cười.

Thật tốt, đã trở về rồi.

Dù không còn người thân, nhưng vẫn còn bạn bè, còn mọi thứ quen thuộc.

Những chuyện đã qua, coi như một giấc mộng, để nó dần phai nhạt đi.

 

Đúng lúc ấy, bên tai vang lên âm thanh của hệ thống: 【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ và trở về, hệ thống đã phát phần thưởng nhiệm vụ.】

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.

Một tỷ tiền mặt, đã vào tài khoản.

Tôi nhìn dãy số trên màn hình, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.

Phát tài rồi!

Rốt cuộc trước kia mình bị mỡ heo che mờ tâm trí thế nào chứ, vì Cố Hằng mà đến cả số tiền lớn như vậy cũng không cần!

May mắn là đã tỉnh ngộ kịp thời.

 

Tôi và Hứa Tranh từ nhỏ đã cùng lớn lên trong cô nhi viện, cùng nương tựa vào nhau mà sống từ thuở ấu thơ.

Sau này, cả hai cùng thi đậu vào một trường trung học, cùng nhau làm thêm kiếm tiền đóng học phí.

Rồi lại thi vào cùng một trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, tôi ngày đêm làm việc, tăng ca không ngừng.

Kết quả, chẳng may làm việc quá sức mà đột tử.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page