Chỉ là “Anh Em Tốt” Thôi Mà

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

15.

 

Đến ngày sinh nhật, tôi tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi hẹn.

 

Thẩm Quy Vân nói đang trên đường tới. 

 

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán lẩu trong khu đại học.

 

Tôi nhắn lại một chữ: “OK”.

 

Vừa định thoát ứng dụng thì có một lời mời kết bạn bật lên: 【Dám chấp nhận không?】

 

Ồ, khẩu khí cũng lớn đấy.

 

Tôi liền xem thử là ai.

 

Vừa chấp nhận, bên kia liền gửi tới một tấm ảnh trên giường.

 

Trần Trạch Hi cởi trần nằm trong lòng Lâm Dao, trên ngực còn rõ rành rành dấu vết mập mờ.

 

Ngay giây sau, cô ta vội thu hồi tin nhắn: 【Aiya, xin lỗi chị nha, em gửi nhầm rồi~】

 

Quá quen thuộc với chiêu này.

 

Tôi cười lạnh, đáp lại: 【Trần Trạch Hi tìm gà, hay cô tìm vịt? Không sợ dính bệnh à?】

 

Đê tiện đến chết!

 

Đúng lúc này, tôi nghe thấy có người dưới nhà gọi tên mình, trong lòng lập tức thấy có điềm chẳng lành.

 

Thò đầu ra nhìn xuống.

 

Trần Trạch Hi đang cầm bó hoa, đeo guitar, vừa đàn vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.

 

Hắn vừa chạm mắt với tôi liền cười rạng rỡ, hét lớn: “Tống An An, sinh nhật vui vẻ nha!”

 

“Chúng mình đừng giận nhau nữa được không? Anh nhớ em lắm!”

 

Tôi lập tức tối sầm mặt mũi.

 

Xong rồi, đây chắc chắn sẽ là vết đen trong lịch sử đời tôi.

 

Trần Trạch Hi vốn là kiểu người phô trương, ham vui, trò này nếu là trước đây thì có thể tôi sẽ thấy lãng mạn.

 

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn… báo cảnh sát.

 

Để tránh sự việc lan rộng, tôi lập tức lao xuống lầu, kéo Trần Trạch Hi đi chỗ khác.

 

Trong lòng nghẹn một cục tức, chỉ muốn mắng một trận tan nát đầu óc.

 

Tới nơi vắng người, tôi hất tay hắn ra, giận đến không thể kiềm chế: “Trần Trạch Hi, anh bị điên à?”

 

Trần Trạch Hi lại không cảm thấy mình có gì sai, tỏ vẻ vô tội: “Hát mừng sinh nhật cho em mà.”

 

“Chúng ta giận nhau bao lâu như vậy, giờ anh chủ động làm hòa, em không vui à? Cười một cái đi, đừng mặt nặng mày nhẹ như thế.”

 

Tôi tức đến bật cười: “Sắp một tháng rồi, anh nghĩ đây là ‘chiến tranh lạnh’ hả?”

 

Hắn vẫn vô tội: “Chứ không phải sao? Em lôi một thằng nhóc ra chọc tức anh, anh không trách em rồi, mình làm lành nhé.”

 

Tức đến đỉnh điểm, đầu óc tôi lại trở nên đặc biệt tỉnh táo.

 

“Vậy anh nghĩ vì sao tôi lại phải cố tình chọc tức anh?”

 

“Con gái các em nghĩ gì sao anh đoán được.”

 

“Thật sự không biết?” Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, như đang nhìn một người xa lạ: “Đừng có giả ngây nữa, Trần Trạch Hi. Anh rõ ràng biết hôm đó Lâm Dao cố tình khiêu khích tôi vì anh.”

 

“Anh giả vờ không biết chẳng phải chỉ để tận hưởng cảm giác được tranh giành sao? Tại sao tôi phải phối hợp diễn vở kịch đó với anh? Anh không soi gương nhìn lại mình xem, anh xứng sao?”

 

Bảo “trai thẳng không nhìn ra trà xanh”…

 

Xạo ke!

 

Tôi thấy là hắn thích, hưởng thụ, nên giả vờ không thấy thì đúng hơn.

 

Một người trưởng thành nếu còn không biết đâu là ranh giới với bạn khác giới, thì khác gì một đứa con nít còn mặc quần rách đáy?

 

Mà nếu thật sự cảm thấy mấy lời nói và hành động đó không có gì sai, thì sao lúc Thẩm Quy Vân làm thế, hắn lại tức như vậy?

 

Trần Trạch Hi vẫn còn đóng kịch: “Anh không hiểu em đang nói gì cả. Anh với Lâm Dao chỉ là bạn thôi, từ nhỏ đã chơi với nhau như vậy rồi. Nếu em không thích cô ấy, sau này anh không chơi với cô ấy nữa, thế được chưa?”

 

Tôi mỉa mai: “Bạn bè mà cũng lên giường với nhau được hả?”

 

“Sao em biết——” Trần Trạch Hi khựng lại, mặt biến sắc, cực kỳ khó coi: “Chỉ là sự cố thôi, bọn anh đều say mà.”

 

Buồn cười hết sức!

 

“Rượu bị bọn anh uống đúng là đen thật, cái gì cũng đổ lên đầu nó. Say thì không đi làm toán, không đi quét đường, mà lại chui vào khách sạn, cùng nằm một giường mà lăn qua lăn lại. Say cũng ‘hăng’ quá ha!”

 

“An An, đừng nói vậy… đó thật sự chỉ là tai nạn! Anh thích em cơ mà!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page