Chương 1:
07/05/2025
Chương 2:
07/05/2025
Chương 3:
07/05/2025
Chương 4:
07/05/2025
Chương 5:
07/05/2025
Chương 6:
07/05/2025
Chương 7:
07/05/2025
Chương 8:
07/05/2025
Chương 9:
07/05/2025
Chương 10:
07/05/2025
Chương 11:
07/05/2025
Chương 12:
07/05/2025
Chương 13:
07/05/2025
Chương 14:
07/05/2025
Khó trách, nàng còn nói sao lại dễ dàng lẻn vào như vậy?
“Huynh cố ý đúng không? Cố ý thả ta vào, xem ta muốn làm gì, phát hiện ta trộm Cổ ngứa cũng không ngăn cản?”
Hèn chi, cái cổ đó vừa mở ra lại đổi hướng chui vào tay nàng!
“Cũng là huynh giở trò quỷ quyệt?” Liên Kiều nhíu mày thanh tú.
Lục Vô Cữu không hề có chút chột dạ nào khi bị vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói: “Ai bảo muội không có lòng tốt.”
Liên Kiều tức đến nghiến răng: “Huynh thông minh? Không phải thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao? Rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ta thấy ai cũng đừng nói ai, huynh cũng là gieo gió gặt bão thôi!”
Việc đã đến nước này, nàng đột nhiên lại nhớ đến bí phương của Dược Tu kia, nghi ngờ tiến lại gần: “Không đúng, huynh bình tĩnh như vậy, nhất định là có cách giải độc, có phải huynh đang âm thầm tính toán, lén lút giải độc cho mình, sau đó xem trò cười của ta đúng không?”
Lục Vô Cữu: “…”
Đôi khi hắn thật sự rất muốn mở đầu nàng ra, xem bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu nước.
“Cách này không được, muộisẽ không đồng ý.” Hắn lạnh lùng nói.
Liên Kiều không chịu buông tha: “Huynh không nói sao biết ta có đồng ý hay không, ta thấy huynh chính là đang giấu diếm, được lắm huynh, huynh không nói ta tự mình về hỏi!”
Nói xong nàng liền muốn xông về.
Lục Vô Cữu đột nhiên gọi nàng lại: “Muội thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên.” Liên Kiều vẻ mặt đắc ý vì đã nắm được thóp, “Ta muốn nghe xem đây là bí phương gì, nếu nói không ra thì ta sẽ…”
“Giao hợp.” Lục Vô Cữu nói ra hai chữ.
Liên Kiều cứng họng: “Cái… cái gì?”
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: “Bí phương mà Dược Tu nói là giao hợp, ngày ngày giao hợp, liên tục bảy ngày là có thể giải được, muội không phải đang gấp sao? Gấp thì cởi quần áo ra, lập tức có thể giải được.”
Nói xong, hắn chậm rãi, làm bộ muốn cởi quần áo.
Liên Kiều lập tức im thin thít.
Chết tiệt!
Đây là phương pháp độc ác gì vậy?
“Sao, lại không muốn nữa rồi?” Lục Vô Cữu hơi cụp mắt.
Liên Kiều cười gượng hai tiếng: “…Cũng không đến mức gấp gáp như vậy.”
Dù sao thì loại thuốc này tuy lúc phát tác có hơi khó chịu, nhưng hiện tại cũng chỉ là không khống chế được việc muốn đến gần, hơn nữa thời gian phát tác chỉ có một canh giờ, chỉ cần nhịn một canh giờ này ở trong một căn phòng là được, hoàn toàn không cần nàng phải hy sinh đến mức này.
Hơn nữa, còn là cùng với Lục Vô Cữu, bảy ngày bảy đêm.
Không thể nào!
Sẽ chết mất!
Liên Kiều chưa bao giờ kín đáo như vậy: “Cái đó… ta thấy dược tu cũng rất lợi hại, hay là cứ chờ giải dược của hắn vậy…”
Nói xong, nàng sờ sờ mũi, hơi ngại ngùng.
Trên mặt Lục Vô Cữu hiện rõ vẻ “ta đã biết vô sẽ như thế này”.
Liên Kiều vừa đi theo, vừa nói thêm: “Huynh là thái độ gì vậy, nói sớm ra chẳng phải được rồi, đều tại huynh trước đây lừa ta quá nhiều lần, ta đương nhiên sẽ nghĩ lệch lạc đi.”
Lục Vô Cữu không quay đầu lại.
Liên Kiều không nhịn được bĩu môi: “Làm bộ làm tịch! Cho dù ta đồng ý, thì huynh thì sao? Có thể kiên trì bảy ngày sao”
Lục Vô Cữu cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu, như cười như không: “Ta không được?”
Liên Kiều vừa định cãi lại, không chú ý trán vừa vặn sượt qua cằm hắn khi hắn quay đầu.
Nói đến đấy, Liên Kiều vẫn luôn cho rằng Lục Vô Cữu vẫn là tiểu thái tử môi hồng răng trắng, chân đi hài vân, đầu đội tử kim quan khi gặp mặt lần đầu, nhưng không biết từ khi nào, vóc dáng hắn đã cao hơn nàng rất nhiều.
Khi hơi thở ấm áp của hắn phả vào chóp mũi nàng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Liên Kiều cứng đờ cả người: “Huynh… huynh muốn làm gì…”
Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ hơi cụp mắt.
Không hiểu sao, những nơi bị hắn nhìn qua đều hơi nóng lên.
Liên Kiều thà đánh nhau với Lục Vô Cữu, còn hơn là gần gũi với hắn như vậy.
Nàng không nhịn được nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trước ngực phập phồng theo nhịp thở, đường cong vô cùng rõ ràng.
Tốt lắm, hắn dám nhìn chỗ đó!
Liên Kiều không biết nên che mình hay che mắt hắn, luống cuống tay chân: “Không được nhìn!”
Lúc này, bàn tay lạnh lẽo của Lục Vô Cữu bỗng trượt xuống cổ áo nàng, giọng điệu khiêu khích: “Muội chắc chứ?”
“Huynh huynh huynh huynh …”
Liên Kiều đỏ mặt tía tai vì kinh ngạc.
Sao lại có người vô liêm sỉ đến mức quang minh chính đại như vậy?
Đang lúc nàng kinh hãi, bàn tay kia lướt qua vạt áo bỗng dừng lại ở dây thắt lưng.
Sau đó, giọng nói lạnh lùng chỉ vào——
“Quần áo của muội, mặc ngược rồi.”
Liên Kiều: “…”
Cúi đầu nhìn xuống, thì ra lúc nãy ra ngoài tìm Lục Vô Cữu quá vội, áo lót mặc ngược từ trong ra ngoài.
Cố ý trêu nàng phải không?
“Đừng đắc ý!” Liên Kiều vội vàng xoa xoa mặt đỏ bừng, che eo lùi về phía sau, “Mồm mép công phu lợi hại thì có ích gì, lần sau đến lượt huynh phát tác rồi, là lừa hay ngựa đến lúc đó dắt ra dạo một vòng là biết ngay!”
Lục Vô Cữu hơi nhướng mày: “Phát tác?”
Sau đó, Liên Kiều thấy trên mặt hắn viết đầy “thứ này cũng xứng sao”?
Ý này là, là do nàng quá yếu nên mới không chống lại được cổ trùng phải không?
Nàng không phục: “Được được được, đến lúc đó huynh sẽ biết lợi hại, hy vọng người nào đó nói được làm được, ngàn vạn lần đừng nửa đêm đến gõ cửa phòng ta, gõ một trăm lần ta cũng sẽ không mở!”
“Muội yên tâm.” Lục Vô Cữu lạnh lùng nói, xoay người đi về phía cổng núi.
Hướng đó, hình như vẫn là Dược Vương Cốc.
Liên Kiều sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Này, không phải đã nói không được nói cho Hàn thần y biết sao? Huynh muốn làm gì?”
Lục Vô Cữu không quay đầu lại: “Chỉ hỏi xem có ai tìm thuốc trị ngứa thôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận