Môn Đồ Bế Môn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Chưởng môn phái Điểm Thương rút trường kiếm đâm thẳng về phía lão ta.

 

Các chưởng môn còn lại cũng đồng loạt ra tay, chỉ trong khoảnh khắc, quảng trường Thánh Nữ Cung đao kiếm loang loáng, tiếng hô sát vang trời.

 

Khuôn mặt già nua của Sở Vân Thương đỏ bừng, chỉ tay về phía ta giận dữ hét lớn: “Hay cho ngươi, Minh Thanh, ngươi dám giở trò tính kế ta!”

 

Ta cười lạnh: “Ngươi được phép câu kết với phản đồ bản cung, còn ta thì không được phản kháng sao?”

 

Ta thừa hiểu các đại môn phái vốn lắm mâu thuẫn, chẳng ai muốn trở thành mục tiêu tiếp theo bị nuốt chửng.

 

Nếu Thánh Nữ Cung mà bị Thiên Huyền giáo tiêu diệt, bước kế tiếp chắc chắn sẽ là đến lượt bọn họ.

 

Vì thế ta sớm đã sai Thanh Sương đi liên lạc các phái, nói rõ mưu đồ thống nhất võ lâm của Thiên Huyền giáo. 

 

Ta vốn chẳng trông mong tất cả đều tin, chỉ cần có vài phái đến kéo dài thời gian là đủ.

 

Ta liếc mắt nhìn Sương Bạch đứng bên cạnh Sở Vân Thương, chỉ thấy mặt nàng ta tái mét, môi mím chặt, rõ ràng không ngờ tình thế lại đảo ngược thế này.

 

Song thoắt cái nàng ta lại nở nụ cười vui sướng: “Sư phụ, cho dù ngũ đại môn phái có đến thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi quên mất bí pháp trong Thánh Nữ Tâm Kinh rồi sao?”

 

Ta cố ra vẻ phiền chán: “Bí pháp đó xưa nay chưa từng có ai luyện thành.”

 

“Ta khuyên ngươi, đồ nghịch đồ, mau buông tay chịu trói thì hơn.”

 

Ánh mắt Sương Bạch loé lên một tia tự tin đầy tham vọng.

 

Nàng ta quay sang Sở Vân Thương và Ngọc Diện lang quân: “Giáo chủ, chỉ cần ngài cùng Sở lang truyền nội lực cho ta, ta liền có thể thi triển bí pháp. Đến khi ấy…”

 

Ánh mắt Ngọc Diện lang quân sáng lên sau khi nghe xong.

 

“Được! Ta lập tức truyền nội lực cho nàng!”

 

Ta vừa xoay đầu liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Sở Vân Thương.

 

Lão ta do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy đệ tử Thiên Huyền giáo ngã gục phía sau, rốt cuộc cũng gật đầu.

 

Giờ đây, lão ta chỉ còn trông cậy vào Sương Bạch.

 

Sương Bạch hấp thu nội lực của cả hai xong, quanh thân lập tức phát ra ánh sáng trắng chói mắt, một luồng khí kình cực mạnh tỏa ra, đánh bật tất cả những người xung quanh, kể cả chưởng môn các danh môn chính phái cũng bị hất ngã lăn lóc, người nào người nấy mặt mũi lấm lem, chật vật vô cùng.

 

Nàng ta đắc ý bước tới gần ta, ánh mắt đầy tham lam và oán hận: “Sư phụ, đồ nhi xin tiễn người một đoạn!”

 

Nàng ta bất ngờ lao về phía ta, năm ngón tay hóa trảo, nhắm thẳng yết hầu mà vồ tới.

 

Ta đã sớm đề phòng, nghiêng mình tránh thoát, rồi phản thủ vỗ một chưởng vào ngực đối phương.

 

Sương Bạch thét lên một tiếng thảm thiết, bị ta đánh bay, ngã mạnh xuống đất.

 

Nàng ta ôm lấy ngực, ánh mắt kinh hoàng nhìn ta: “Sao… sao có thể…”

 

“Thế nào? Ngạc nhiên lắm ư?” Ta từ trên cao nhìn xuống nàng ta, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: “Ngươi cho rằng ta sẽ mắt mở trừng trừng nhìn ngươi hủy diệt Thánh Nữ Cung sao?”

 

“Ngươi…” Sắc mặt Sương Bạch, khóe môi rịn máu tươi: “Ngươi… ngươi lại dám tính kế ta!”

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: “Chẳng qua là ta lấy kế trị kế mà thôi.”

 

“Trị kế bằng kế?”

 

Sương Bạch ngẩn ra, kế đó như chợt hiểu điều gì, đôi mắt trừng lớn.

 

“Ngươi… ngươi đã sớm biết ta sẽ phản bội ngươi? Ngươi…”

 

“Không sai.” Ta cắt ngang: “Từ lúc ngươi đòi gả cho một tên hái hoa tặc, ta đã không còn xem ngươi là đồ đệ nữa rồi.”

 

Sắc mặt Sương Bạch tái nhợt, môi run rẩy: “Ngươi đã sớm biết thân phận của hắn rồi phải không?”

 

Ta khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói từng chữ từng lời: “Ngươi tưởng ta dễ dàng để ngươi đoạt lấy Thánh Nữ Tâm Kinh hay sao?”

 

Ta nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta càng lúc càng khó coi, trong mắt tràn đầy kinh hoàng cùng tuyệt vọng.

 

“Quyển tâm kinh đó…”

 

Nàng ta vừa mở miệng, đã phụt một ngụm máu, toàn thân run rẩy dữ dội.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page