Tôi cố gắng nỗ lực đến vậy, chính là để đến khi bọn họ tìm đến tôi mà gây sự, ít nhất cũng phải vượt qua bảo vệ và thư ký.
Cho dù bà ấy muốn ném cho tôi 10 triệu để tôi rời xa con trai mình, thì bên cạnh tôi cũng có luật sư đi kèm.
Như vậy mới đúng gu thẩm mỹ của tôi, mới đẹp.
Tôi nghịch điện thoại một lúc rồi mới ra gặp người: “Chào bác, cháu vừa họp xong.”
Bà Lâm cầm theo một bát chưng: “Nghe nói cháu hay bị đau bụng, bác hầm cho cháu ít tổ yến bổ khí dưỡng huyết.”
“Bác khách sáo quá. Có chuyện gì sao ạ?”
“A Việt và Tĩnh Tĩnh cãi nhau rồi.” Bà Lâm thở dài.
“Tĩnh Tĩnh cứ nhất quyết muốn vào showbiz, muốn làm diễn viên, còn A Việt thì cứ cứng rắn đòi đưa con bé ra nước ngoài học hành cho tử tế.”
“Vâng, chuyện đó cháu biết.”
Không chỉ biết, mà còn là tôi đề xuất với Lâm Việt đưa Lâm Tĩnh ra nước ngoài trước, sau đó còn âm thầm đẩy mọi việc tiến lên nữa.
“Thằng bé A Việt cũng thật là, cứ phải ép con bé vào khuôn khổ làm gì. Làm diễn viên thì có gì không tốt đâu.”
“Giới giải trí có quan hệ nam nữ khá phức tạp.”
Bà Lâm đổi giọng: “Tĩnh Tĩnh với anh nó đã cãi nhau mấy trận rồi, A Việt nhất định không nhượng bộ.”
“Hôm nay con bé vốn phải bay sang Mỹ, ai ngờ lại bỏ nhà ra đi! Đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Cháu là bạn cùng phòng của nó, có biết nó trốn ở đâu không?”
Tôi xoay cây bút trong tay: “Bác đừng lo, để cháu thử liên hệ với cô ấy.”
Tôi lập tức hỏi các bạn cùng phòng trước kia, hiện giờ Lâm Tĩnh đang ở đâu.
Trong nguyên tác, bọn họ thường hùa theo Lâm Tĩnh chèn ép tôi, vì tôi quyến rũ anh trai người ta, không biết xấu hổ làm tình nhân.
Sau khi tôi xuyên vào đây, tình hình đã khá hơn rất nhiều.
Tôi và Giáo sư Từ mở công ty — mà đúng như dự đoán, năm nay Từ Tri Thu đã được phong hàm giáo sư — còn bọn họ sau khi tốt nghiệp thì tìm việc không dễ.
Tôi tuyển hai người trong số họ có hoàn cảnh gia đình bình thường, trở thành sếp của họ.
Giờ họ gọi tôi là Tổng giám đốc Đường.
Tôi nhắn tin hỏi, họ nhanh chóng gửi vị trí của Lâm Tĩnh cho tôi.
Tôi lái xe đến khách sạn, thấy Lâm Tĩnh đang ngồi đó khóc.
“Đừng tưởng tôi không biết, tất cả đều là do con khốn cô xúi anh tôi!”
“Tôi chỉ tiện miệng nói một câu thôi, ai biết anh cô lại để tâm đến vậy?” Tôi làm ra vẻ vô tội.
“Chỉ vì chúng ta là bạn cùng phòng, giờ anh ấy cứ đem tôi ra so với cô!” Lâm Tĩnh vừa khóc vừa lau nước mắt, lớp trang điểm đậm đã lem nhem cả mặt.
“So sánh cái gì? Cô thuộc đẳng cấp nào mà đem đặt cạnh tôi? Năm tư, khi cô còn đang giành giật đàn ông và cào tóc nhau, thì tôi đã lăn lộn trong giới tài chính, tổ chức các buổi họp bí mật…đùa thôi.”
Tôi ngồi nghiêng trên ghế sofa, vắt chéo chân, hỏi thẳng mặt: “——Bây giờ cô định sao? Nhất quyết muốn vào showbiz à?”
“Tôi sẽ không đi du học! Học hành có ích gì? Cô chẳng phải đã bỏ học giữa chừng đấy thôi!”
Tôi rót cho mình một ly trà Long Tĩnh: “Tôi vẫn lấy được bằng tốt nghiệp, còn đại diện sinh viên giỏi lên phát biểu.”
“Dù sao tôi cũng sẽ đi đóng phim!”
Ý chí của Lâm Tĩnh kiên định đến mức khiến tôi cạn lời, đúng là khiến người ta phải tin vào số mệnh.
Có khi cô ta đúng là có mệnh làm ảnh hậu thật.
Tôi đảo mắt một vòng: “Vậy cô định không về nữa? Tự mình bươn chải ngoài kia?”
“Tôi sắp gia nhập đoàn quay web-drama rồi, người đại diện bên Hoa Huy đã liên hệ với tôi.”
Tôi bật cười khẩy: “Chủ tịch Hoa Huy chính là chị đại của công ty, cô không có tài nguyên cũng chẳng có hậu thuẫn, lại còn trùng kiểu hình với người ta, cô nghĩ họ sẽ nâng đỡ cô à?”
“Cả đời này cô chỉ là kẻ đứng dưới người khác. Hơn nữa bên Hoa Huy tổ chức tiệc rượu nhiều lắm, cô có gan lên giường với mấy ông chủ mỏ than không?”
Lâm Tĩnh bị tôi chặn họng.
You cannot copy content of this page
Bình luận