Tiên Cá Ở Chợ Đen 

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi trở mình, đếm ngón tay tính xem còn phải tiết kiệm bao lâu mới mua được một lọ dược thủy.

 

Vẫn còn xa lắm, theo tốc độ hiện tại, chắc phải mất hai năm.

 

Tiết kiệm hai năm trời, chỉ đổi được một lọ thuốc giảm đau ngắn hạn.

 

Thật sự khiến tôi cảm thấy nản lòng.

 

Tôi bắt đầu mơ tưởng, giá như có một pháp sư nào đó đi ngang, vô tình làm rơi một lọ thuốc ở đây.

 

Hoặc là một ngày nào đó, bệnh kỳ quái của cha mẹ tự nhiên khỏi hẳn.

 

Hoặc là, nếu một ngày mình trở thành một pháp sư——

 

Ý nghĩ đó đúng là không dám mơ tới.

 

Tôi than thở một tiếng, mới nhận ra trời đã tối.

 

Tuy cảnh biển lúc này cũng rất đẹp, nhưng dẫu sao cũng có phần nguy hiểm.

 

Trẻ con bị cấm tuyệt đối không được ở lại bãi biển vào ban đêm.

 

Trước đây mẹ tôi thường gọi tôi về từ sớm, nhưng tối nay thì không.

 

Họ đang tụ họp theo nhóm, uống rượu nói chuyện.

 

Tôi không thích mùi rượu, huống hồ giờ đang buồn phiền, nên cũng không định quay về.

 

Nghe nói, ban đêm ở biển thường gặp chuyện kỳ lạ.

 

Có người từng uống say, nửa đêm tỉnh lại bên bờ biển, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngồi trên tảng đá, đưa lưng về phía mình.

 

Cô ấy dùng một giọng nói như tiếng thiên ca để nói với anh ta rằng: “Về nhà đi, sắp triều lên rồi.”

 

Giọng nói đó, còn hay hơn cả ca hát.

 

Người đó đến nay vẫn không thể nào quên được, mỗi lần uống rượu trò chuyện đều phải nhắc lại chuyện này.

 

Tôi cũng muốn gặp được điều kỳ lạ như vậy.

 

Nhưng nếu thực sự gặp được rồi, tôi lại cảm thấy… chắc cũng chỉ đến thế thôi.

 

12.

 

Tôi nhìn thấy một đôi mắt xanh thẳm.

 

Anh đang trốn sau một tảng đá lớn, tò mò nhìn tôi.

 

Lúc nhận ra sự hiện diện của anh, tôi giật nảy mình.

 

Anh rất đẹp, trông chẳng khác gì con người, bị tảng đá che khuất một nửa, chỉ để lộ mái tóc dài óng ánh ánh bạc.

 

Tôi nín thở, trừng mắt nhìn anh.

 

Còn anh thì lộ rõ vẻ hoảng hốt, đứng im bất động.

 

Một lúc sau, tôi mới nhận ra anh không định làm hại mình, liền là người mở lời trước: “Anh——”

 

Là thứ gì vậy?

 

Chưa kịp nói hết, anh đã “vèo” một cái lao thẳng xuống biển.

 

Tôi chỉ kịp thấp thoáng nhìn thấy chiếc đuôi cá

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh.

 

Về sau tôi mới biết, anh là một tiên cá sống ở vùng biển sâu.

 

Kỹ thuật con người trong việc bắt tiên cá vẫn chưa hoàn thiện, hiện tại chúng là món hàng đắt giá nhất trên thị trường.

 

Sau lần gặp đó, tôi càng thích ra biển hơn, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy lại anh.

 

Cho đến một đêm mưa, tôi giận dỗi cãi nhau với gia đình nên không về nhà.

 

Trời tối, biển lớn, mưa bão.

 

Ba yếu tố đó cộng lại, tạo thành một khung cảnh hết sức đáng sợ.

 

Mặt biển vốn yên bình giờ cuộn sóng dữ dội, mưa như trút nước, như thể đang phối hợp để đẩy mọi thứ vào hỗn loạn.

 

Thêm vào đó là màn đêm đen đặc không có điểm kết thúc, tất cả đủ sức nhấn chìm mọi thứ.

 

Tôi cắn răng chịu đựng, trong lòng lại âm thầm oán trách sao anh còn chưa tới tìm tôi.

 

Chỉ là tôi nhất quyết không chịu cúi đầu mà quay về.

 

Đúng lúc đó, tôi lại nhìn thấy anh.

 

Anh bơi tới, giữa sóng dữ, cẩn thận nhìn tôi.

 

Nếu không tận mắt thấy, thật chẳng thể tin trên đời lại có sinh vật nào đẹp đến vậy.

 

Cơn tức giận trong lòng không hiểu sao tan biến hết, chỉ còn lại sự lúng túng. 

 

“Ờm.”

 

Tiên cá nghiêng đầu, đợi tôi nói tiếp.

 

Tôi gượng gạo bắt chuyện: “Tôi tên là A Tầm, còn anh thì sao? Anh có tên không?”

 

Tiên cá lắc đầu: “Tôi không có tên đâu.”

 

Nói xong liền vùi nửa khuôn mặt vào nước biển, rồi ngoan ngoãn hỏi: “Em đến để tìm anh sao?”

 

Nhìn dáng vẻ của anh, thấy sao mà dễ thương quá đỗi.

 

Tôi ngồi xuống, đối mặt với anh mà trò chuyện.

 

“Ừ, em không có nhiều bạn.”

 

Tôi chỉ có một vùng biển, mà vùng biển đó lại chẳng thuộc về mình.

 

Có lẽ anh cảm nhận được nỗi buồn của tôi, bèn bơi lại, cố nghĩ ra vài lời an ủi.

 

Dù mãi chưa nghĩ được gì, cũng đã đủ rồi.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page