Hắn nhìn ta đang thở đều, khẽ đặt một nụ hôn rồi thiếp đi.
Mà ta, lại lặng lẽ mở mắt, tình ý nồng nàn vừa nhen nhóm đã lập tức tiêu tan, chỉ còn lại đầy ắp oán hận trong lòng.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Ta cứ tưởng việc mình gả vào phủ là một phần trong mưu tính từ sớm của phụ thân, không ngờ tất cả chỉ vì một cái liếc mắt nổi lòng sắc dục của Ninh Thế An.
Ta vốn có thể có một phu quân hoà thuận cầm sắt, một bà mẹ chồng ôn hoà hiền hậu… Vậy mà chỉ vì một ánh nhìn vội vàng của hắn, tuổi xuân của ta đã bị vùi chôn.
Ta nắm chặt tay, để mặc móng tay cắm sâu vào da thịt, đau thấu tâm can.
7.
Gần đây chẳng rõ làm sao, thân thể ta vô cùng mỏi mệt, làm việc gì cũng chẳng khơi được chút hứng thú.
Ta sai nhũ mẫu đi mời đại phu đến bắt mạch, chẳng ngoài dự liệu — đã mang thai hơn hai tháng.
Ninh Thế An sau khi biết tin thì cưng chiều ta như trân bảo, thậm chí không cho ta tự mình xuống giường.
Cả phòng người cố nhịn cười, vội vã khuyên: “Hầu gia, thai mới được mấy tháng, không cần quá lo lắng đâu ạ.”
Đợi hắn rời đi rồi, nhũ mẫu vừa lau nước mắt vừa cảm thán: “Hầu gia thật lòng tốt với phu nhân, tiểu thư cuối cùng cũng có ngày sống yên ổn rồi.”
Ta chỉ mỉm cười đáp lại.
Trong lòng thầm nghĩ, diễn xuất của mình quả nhiên càng ngày càng thuần thục.
Lão phu nhân nghe được tin cũng mừng rỡ không thôi, đối đãi với ta ôn hòa hơn trước nhiều, ngày nào cũng sai người mời ta qua bên viện, hỏi han đủ điều.
Sự quan tâm dành cho Nguyễn di nương cũng vì thế mà vơi bớt không ít.
Nguyễn Dao từng hầu hạ bên lão phu nhân nhiều năm, nay dù dời đến viện hẻo lánh, lão phu nhân không đành lòng nên thỉnh thoảng vẫn cho người hỏi thăm.
Giờ đây, Nguyễn Dao trong phủ chẳng khác gì cô hồn lạc lõng, một con châu chấu cuối thu, còn có thể nhảy được bao xa?
Hài tử này cũng ngoan ngoãn, không gây nhiều vất vả.
Nhũ mẫu ngày ngày bên tai ta nói rằng đứa bé này là tới để báo ân, tiểu thư thật có phúc khí.
Ta mỉm cười vuốt ve bụng, trong lòng bỗng dâng lên một tia ấm áp.
Sáng nay ta vừa dùng xong bữa sớm, tiểu tư bên cạnh Ninh Thế An đã hấp tấp chạy tới báo tin.
“Tin từ biên ải cấp báo—Mông Cổ và Kim Quốc liên thủ bất ngờ tập kích biên cảnh, đã chiếm được mười bốn thành.”
“Bệ hạ đã phong hầu gia làm Định Bắc đại tướng quân, ngay ngày hôm nay sẽ dẫn binh xuất chinh. Hầu gia sai tiểu nhân đến bẩm phu nhân trước một tiếng.”
Biên cương rung chuyển, kinh thành nhất thời rúng động, lòng người hoảng loạn.
8.
Ta vội phân phó hạ nhân chuẩn bị mọi thứ cần thiết, không để sót một vật nào.
Đêm ấy, sương lạnh như cắt, sáp nến cháy hết cây này đến cây khác, ta ngồi bên án thư, nôn nóng chờ đợi.
Nhũ mẫu khuyên ta: “Tiểu thư giờ là người mang thai, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Hầu gia đến, lão thân sẽ báo cho người.”
Ta lắc đầu: “Nhũ mẫu cứ về nghỉ trước đi, ta chờ thêm chút nữa.”
Ta lại tỉ mỉ kiểm tra lại từng thứ đã chuẩn bị sẵn.
Dẫu trong lòng vẫn còn oán hận Ninh Thế An, nhưng so với tình nhà nợ nước, thì mọi ân oán đều trở nên nhỏ bé.
Đến khi canh ba đã qua, Ninh Thế An mới trở về phủ.
Vừa thấy ta, chân mày đang nhíu chặt của hắn mới hơi giãn ra.
Hắn bước nhanh về phía ta, nói: “Phu nhân sao còn chưa nghỉ? Không cần phải đợi ta đâu.”
Nói rồi liền kéo ta vào lòng, ôm rất chặt.
Ta cũng giơ tay ôm lại, hỏi nhỏ: “Hầu gia, người định xuất chinh ngay trong đêm nay ư?”
“Ừm.” Ninh Thế An khẽ đáp, giọng nặng nề, sắc mặt trầm trọng.
Xem ra tình hình biên cương còn nghiêm trọng hơn ta tưởng.
Khi hắn khoác lên người bộ giáp sắt, ta tự tay đội mũ trụ cho hắn.
Ninh Thế An trong bộ khôi giáp, mày kiếm nhíu chặt, gương mặt cương nghị, đứng dưới ánh nến trông vừa oai nghiêm vừa sát phạt, là dáng vẻ trước giờ ta chưa từng thấy.
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán ta.
Ngẩng lên nhìn, ta thấy trong mắt hắn đầy sự lưu luyến chẳng nỡ rời.
You cannot copy content of this page
Bình luận