Kể từ khi biết tin tôi qua đời, anh lại bắt đầu hút thuốc trở lại. Đôi khi, anh hút đến hai bao mỗi ngày.
Dưới sự khẩn cầu liên tục của Giang Tân Phong, cuối cùng cảnh sát cũng đồng ý.
Một kẻ phạm tội và người thân của nạn nhân gặp nhau. Người đầu tiên lên tiếng lại chính là gã đàn ông đeo còng tay bạc.
“Anh có biết không? Khi anh và người phụ nữ đó đang hôn nhau, tôi đã kéo vợ anh giấu vào phòng chứa đồ. Nhưng anh chẳng phát hiện ra gì cả, hahaha…”
Gã đàn ông cười một cách ngạo mạn, tiếng cười của hắn mang theo sự rùng rợn.
Giang Tân Phong từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn trở nên vô cùng hung ác.
Anh nhìn chằm chằm vào hắn, từng chữ thốt ra lạnh lùng:
“Nói lại lần nữa!”
Gã đàn ông cười khẩy, giọng điệu đầy khinh bỉ:
“Tôi nói là anh, chính anh! Tất cả đều tại anh, anh đã hại ch*ết vợ mình!”
Giang Tân Phong mím chặt môi, ánh mắt đầy hàn ý như muốn xuyên thủng người đối diện.
Không ai ngờ, anh bất ngờ nhảy lên, đè gã đàn ông xuống đất và bắt đầu đấm đá điên cuồng.
Căn phòng trở nên hỗn loạn.
Hai viên cảnh sát lao vào nhưng không thể kéo anh ra.
Mãi đến khi có thêm vài cảnh sát nữa hợp sức, họ mới có thể lôi anh ra khỏi gã đàn ông.
Mặt gã đàn ông đầy máu, từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Cả khuôn mặt hắn sưng tấy và tím bầm, không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Giang Tân Phong được cha mẹ anh đưa về.
Anh cứ thế thẫn thờ ngồi lì trong phòng làm việc của nhà họ Giang suốt nhiều ngày.
Không ăn, không uống, cũng không ngủ.
Thậm chí, anh không đến dự tang lễ của tôi.
Dù là cha mẹ tôi hay cha mẹ anh đều không thể khuyên nhủ được anh.
Đến khi cha mẹ anh quyết định đưa anh vào bệnh viện, cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Cha, mẹ, con đói rồi.”
Sau đó, Giang Tân Phong dường như trở lại với cuộc sống của một người bình thường, nhìn qua không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, anh tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của tôi.
Vài ngày trôi qua, khi Giang Tân Phong ngỏ ý muốn quay lại xưởng điêu khắc để sáng tác, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng không ai ngăn cản anh.
Thậm chí, cha mẹ anh còn nghĩ rằng việc muốn sáng tác là dấu hiệu anh sắp hồi phục.
Thế nhưng, khi Giang Tân Phong bắt đầu lao vào khắc tượng, ngày đêm không ngừng nghỉ, tôi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi bức tượng người khổng lồ ấy đặt trước mặt tôi, tôi sững sờ không thốt nên lời.
Những ngày đêm không ngủ, làm việc không ngừng nghỉ đã khiến Giang Tân Phong vô cùng kiệt sức.
Cơ thể anh khom lại, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, tóc mai đã lốm đốm vài sợi bạc.
Anh vừa cầm chai rượu trên bàn, ngửa cổ uống một ngụm lớn, vừa vuốt ve thân tượng, miệng lẩm bẩm:
“Đợi anh… đợi anh một chút nữa, anh sẽ sớm đến bên em thôi.”
Rồi ngày hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần ở phía tây.
Những đám mây trắng trên trời dưới ánh tà dương dần chuyển thành màu đỏ rực, tựa như lửa cháy.
Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Giang Tân Phong cạo sạch râu trên mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh tề.
Sau đó, anh cúi người, chầm chậm, từng chút một, bò vào bên trong bức tượng rỗng đã được chuẩn bị từ lâu.
Anh từ từ, dùng đất sét điêu khắc từ bên trong phong kín chính mình trong bức tượng ấy.
Tôi tận mắt nhìn anh trong bóng tối, từ từ ngạt thở, co giật, bất tỉnh, cuối cùng là ch*ết.
Giống hệt như cách anh từng phong kín tôi trong bức tượng khi xưa.
Trước giây phút cuối cùng khi nhắm mắt, Giang Tân Phong lẩm bẩm:
“Thắng Nam, em chờ anh, chờ anh nhé, anh đến tìm em ngay đây.”
Tôi bật cười lạnh lẽo.
Nhưng tôi không muốn chờ anh nữa.
Giang Tân Phong, anh lấy tư cách gì để bắt tôi chờ anh cả đời đây?
Lúc này, cơ thể tôi dần trở nên nhẹ bẫng, rất nhẹ.
Tôi mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau:
“Thắng Nam, tha thứ cho anh… anh sai rồi, anh thật sự sai rồi…”
Nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại.
Tôi nhắm mắt, bay về một nơi nào đó.
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận