Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Dù sao mất mặt cũng không phải chồng tôi, mà là con tiện nhân kia. Anh không trả cũng được, cứ đợi tôi dán khắp trường học mà xem!”

 

Đường Hà thậm chí không thèm nhìn ảnh, chỉ lạnh lùng đáp:

 

“Cứ thử xem. Bà xâm phạm quyền riêng tư công dân, chồng bà thì bị tình nghi cưỡng hiếp vị thành niên, hai vợ chồng cùng vào đồn cảnh sát, cũng là một kết cục tốt.”

 

Người phụ nữ lập tức nổi điên:

 

“Anh nói ai vào đồn? Nói ai cưỡng hiếp? Anh có tư cách gì mà nói?”

 

Nói rồi, bà ta lao tới, túm lấy chiếc thẻ hội nghị gắn trên ngực Đường Hà.

 

“Hội nghị Động lực học chất lỏng… Đường Hà… Anh tên là Đường Hà đúng không?”

 

“Tôi sẽ đến đơn vị của anh, để mọi người ở đó biết anh là ai! Chú nhỏ, ha! Cái quái gì mà chú nhỏ! Tôi thấy anh chính là kẻ bao nuôi con nhỏ kia thì có!”

 

Máu như dồn hết lên đầu, đập thình thịch bên tai tôi.

 

Tim tôi như muốn ngừng đập, không tự chủ được mà nhìn về phía Đường Hà.

 

Nhưng anh hoàn toàn không có phản ứng gì trước lời sỉ nhục đó, chỉ cau mày, gỡ thẻ hội nghị xuống và ném xuống trước mặt bà ta.

 

“Bốp!”

 

Thẻ hội nghị trượt đi một đoạn.

 

Đường Hà nới lỏng cà vạt, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:

 

“Biếu bà đấy.”

 

Người phụ nữ không ngờ anh lại cứng rắn như vậy, khựng lại một lúc rồi bắt đầu gào lên:

 

“Anh quản trẻ con không ra gì mà còn lý sự à?! Trả tiền cho tôi! Một xu cũng không được thiếu!”

 

Đường Hà lạnh lùng nói:

 

“Đừng nói nhảm. Hai vợ chồng các người, một kẻ dụ dỗ vị thành niên, một kẻ nhân cơ hội tống tiền, tính toán cũng khéo đấy. Không biết gọi 110 sao? Không biết thì để tôi giúp.”

 

Anh rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số:

 

“Alo, tổng đài cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án, tôi đang ở…”

 

Người đàn ông vẫn cúi đầu hút thuốc cuối cùng cũng ngẩng lên, kéo người phụ nữ gần như đứng chết trân tại chỗ, nói:

 

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

 

Người phụ nữ vùng vằng, nhất quyết bắt ông ta đòi lại tiền.

 

Hai vợ chồng giằng co, cuối cùng kết thúc bằng một cái tát mạnh mà ông ta giáng vào mặt bà ta.

 

Người phụ nữ vừa khóc vừa hét lên:

 

“Tôi muốn ly hôn với ông!”

 

Người đàn ông lôi bà ta đi ra cửa.

 

Đường Hà cúp máy, bình tĩnh nói:

 

“Là đàn ông, thứ nhất không biết kiềm chế dục vọng, thứ hai không hiểu cảm thông cho vợ mình, thứ ba gặp chuyện thì không dám đứng ra giải quyết. Tôi thực sự rất khinh thường ông.”

 

Bóng lưng người đàn ông khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.

 

Ngược lại, người phụ nữ bỗng bật khóc. Dù bà ta là kẻ ác, nhưng lúc này khóc lóc trông thật uất ức.

 

Cuối cùng căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.

 

Đường Hà lấy từ túi ra một điếu thuốc, kẹp giữa các ngón tay, nhưng không châm lửa.

 

“Lam Ngưng Ức.”

 

Anh gọi tôi:

 

“Ra đây.”

 

Tôi cúi xuống nhặt chiếc thẻ hội nghị của anh, cảm thấy tội lỗi, rồi lặng lẽ đi theo anh ra ngoài.

 

Liếc qua tấm thẻ, tôi nhìn thấy ảnh thẻ của anh, kiểu tóc ngắn gọn gàng, gương mặt lạnh lùng, không có lấy một nét cười, thực sự rất giống vẻ mặt anh bây giờ.

 

Đường Hà đứng bên cửa sổ, liên tục xoay xoay điếu thuốc trong tay, không thèm ngẩng lên nhìn tôi, hỏi:

 

“Sao cháu lại dính vào chuyện này?”

 

Tôi lắp bắp đáp:

 

“Cậu ấy là bạn cùng bàn của cháu, là người bạn thân thiết nhất với cháu.”

 

Đường Hà nói một cách hờ hững:

 

“Dù thân thiết đến đâu, cháu cũng không thể thay mặt cha mẹ cô ấy giải quyết mọi chuyện.”

 

“Cháu có từng nghĩ chưa? Một cô bé như cháu liều lĩnh đứng ra, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

 

Tôi im lặng rất lâu, rồi mới nói:

 

“Chú nhỏ, ba mẹ cậu ấy đã ly hôn, cả hai đều không cần cậu ấy nữa. Vậy nên, thực ra… trong chuyện này, Tuyết Tình chắc chắn đã sai, nhưng cháu không thể đứng nhìn mà không làm gì cả.”

 

“Cháu chỉ biết rằng, vào những lúc khó khăn nhất, cậu ấy chỉ ăn cơm trắng miễn phí ở nhà ăn.”

 

“Ở một mức độ nào đó, số phận của cháu và cậu ấy rất giống nhau.”

 

“Nếu cha mẹ cháu không còn bận tâm đến cái gọi là thể diện, thì rất có thể cháu sẽ trở thành Tuyết Tình.”

 

Ngoài kia, gió lạnh đang thổi, những giọt mưa lộp bộp rơi trên mặt kính.

 

Tôi chậm rãi nói:

 

“Cháu rất sợ, nếu bây giờ cháu không giúp cậu ấy, thì sau này cũng sẽ không có ai giúp cháu.”

 

Dường như Đường Hà không ngờ tới câu trả lời này, anh sững lại một lúc, rồi ném điếu thuốc vào thùng rác, sau đó chần chừ vươn tay, xoa đầu tôi.

 

Trong hình phản chiếu trên cửa sổ, tôi thấy mình không biết từ khi nào đã khóc đẫm cả khuôn mặt.

 

Tôi đưa tay che mặt, nghẹn ngào nói nhỏ:

 

“Xin lỗi, cháu lại khóc rồi.”

 

Không có bất kỳ lời đáp nào.

 

Rồi tôi cảm nhận được một vòng tay ấm áp bao quanh mình.

 

Đường Hà ôm lấy tôi.

 

10

 

Tuyết Tình đã lên xe buýt về nhà, trước khi đi, cậu ấy không ngừng xin lỗi và cảm ơn.

 

Xin lỗi vì đã kéo tôi vào rắc rối này, cảm ơn vì Đường Hà đã giúp cậu ấy thoát khỏi cảnh bị sỉ nhục và tống tiền.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page