Danh sách chương

“Mẹ, chắc là đang sửa chữa.” Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Không phải chuyện gì lớn đầu, chúng ta cứ ăn thôi.” Tố Vấn nhớ đến lúc Doanh Tử Khâm quay về đã dẫn theo rất nhiều người.

Trang viên của gia tộc Ryan Cách Nhĩ rất lớn, diện tích chiếm đến mấy trăm hecta. Ba vạn cổ võ giả ở thoải mái. Hugh cũng dùng năng lực đặc biệt của mình để giúp đỡ, đến giờ vẫn chưa có thể lực nào phát hiện ra có một đội ngũ cổ võ giả đã vàoa ở trong gia tộc Ryan Cách Nhĩ.

Tố Vấn gật đầu: “Cũng phải, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không mấy quen thuộc với phong cách kiến trúc ở đây, sửa sang lại một chút cũng tốt.”

Bà không để ý nữa, tiếp tục ăn cơm. Những người khác trên bàn ăn trao đổi ánh mắt, đều biết Doanh Tử Khâm lại đang trợn mắt nói dối.

Tố Vấn không nghe ra, chứ bọn họ nghe rất rõ ràng.

Có người nhân lúc nửa đêm lẻn vào gia tộc Ryan Cách Nhĩ, hơn nữa còn đã đối đầu trực diện với các cổ võ giả đang hưởng thụ khoa học kỹ thuật cao.

Lăng Miên Hề nghe thấy trong tiếng đánh nhau còn pha lẫn không ít tiếng kêu thảm thiết, cô ấy chống cằm, thở dài thườn thượt: “Tội nghiệp ghê.”

Bên ngoài biệt thự.

Trong vườn hoa phía sau.

Trên mặt đất la liệt hộ vệ mặc áo đen, đều là do Hi Lạc phái tới.

Nhị trưởng lão túm lấy một tên hộ vệ, tát mạnh vào mặt hắn, quát lớn:
“Ta khinh! Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng dám định phế tay chân của Doanh tiểu thư à? Đồ không biết thân phận mình!”

Tát xong, hắn vẫn chưa hả giận, tiếp tục mắng:
“Ngươi có bạn gái chưa hả? Nhìn cái bộ dạng này thì chắc là chưa có đâu! Phi! Con trai ta còn chưa có đối tượng, ngươi cũng đừng hòng có!”

Đại trưởng lão nhìn cảnh đó mà không chịu nổi, lên tiếng nhắc:
“Lão Nhị, nhanh gọn lên, đừng dây dưa nữa.”

Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, một tay hất văng tên hộ vệ đang bị nắm, sau đó lại quay sang tìm kẻ tiếp theo để trừng phạt.

Trước khi đến Thế giới chi thành, tu vi cổ võ của ba vạn cổ võ giả này dưới sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm và cả giới cổ y, đã thăng tiến vượt bậc.

Tu vi cổ võ bình quân của họ hiện giờ đều xấp xỉ ngưỡng hai trăm năm.

Đây chắc chắn là chiến lực mạnh nhất của giới cổ võ.

Phong Tu ở lại trấn thủ giới cổ võ, nhưng minh chủ của liên minh võ đạo là Trình Viễn thì đi cùng mọi người.

Tu vi cổ võ của Trình Viễn đã gần bốn trăm năm, chỉ kém Tạ Hoán Nhiên năm xưa một chút ít.

Đám hộ vệ Hi Lạc mượn được từ chỗ hiền giả Tháp, có mạnh đến mấy cũng chẳng so được với những cổ võ giả dùng năng lực của mình khai phá cực hạn của cơ thể.

Bọn chúng đã bị Trình Viên phát hiện ngay thời điểm tiến vào lãnh địa của gia tộc Ryan Cách Nhĩ. Càng đừng nói đến Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm, hoàn toàn không để tâm đến đám hộ vệ này.

“Mấy người này cũng có chút bản lĩnh đấy.” Trình Viễn đánh ra một chưởng, cảm thấy kỳ lạ: “Tôi thấy trong người chúng không có nội kình hay là năng lượng gì khác, mà sao võ công của chúng cao thế nhỉ?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Chuyện này, chỉ có thể thỉnh giáo Doanh tiểu thư và Ảnh tọa thôi.”

Bọn họ vốn đang ngồi xem phim 5D, đang vui vẻ thì bị đám người xâm phạm này cắt ngang.

Các cổ võ giả đều rất tức giận. Đám hộ vệ áo đen không có bất kỳ khả năng phản kháng nào, bị đánh cho nằm la liệt.

Hơn nữa còn bị nội kình phong tỏa các huyệt vị, thậm chí còn không thể tự sát. Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm lúc này mới xuất hiện, đằng sau còn có mấy người Lăng Miên Hề, Nhiếp Diệc.

Các cổ võ giả đều bước tới nghênh đón: “Ảnh tọa, Doanh tiểu thư!”

Từ khi bị Phong Tu dạy dỗ bắt đổi cách xưng hô, bây giờ Trình Viễn nhìn thấy cô gái vẫn còn hơi sợ sệt: “Sư tổ.”

Doanh Tử Khâm nhìn xung quanh: “Đánh xong rồi?” “Đánh xong rồi.” Nhị trưởng lão nhấc chân đạp một tên hộ vệ: “Cũng nhờ Doanh tiểu thư giúp tôi nâng cao tu vi cổ võ, bằng không có khi đã bị lũ rùa con này ám hại rồi.”

Đám hộ vệ bị đè trên mặt đất, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn. Bọn họ thậm chí còn không thể lý giải nổi bản thân đã thua như thế nào.

Cổ võ giả!

Từ lúc nào trong Thế giới chi thành lại có nhiều cổ võ giả đến thế?! Hơn nữa, theo tính toán của viện Hiền giả, sức mạnh tổng hợp của cổ võ giả tuyệt đối không thể cao như thế này mới đúng.

Đám hộ vệ run rẩy ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm, nỗi sợ hãi trong lòng chúng dâng lên đến đỉnh điểm. Lại nghe thấy các cổ võ giả đều cung kính chào hỏi hai người, chúng cảm thấy đến đâu cũng muốn ong lên.

Không ngờ những cổ võ giả này còn xem Đại tiểu thư của gia tộc Ryan Cách Nhĩ là chủ nhân.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?!”

Đám hộ vệ nghe tin từ chỗ Tháp đại nhân rằng Leroy Victoria bị một nữ cổ võ giả đè lên tường đánh tơi tả, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Chẳng lẽ… chuyện đó là thật sao?!

Trong lòng bọn hộ vệ chợt dâng lên một nỗi bi thương.
Hi Lạc chẳng phải là cố ý hại bọn họ sao?!

Đến hiền giả Nữ Hoàng còn chẳng phải là đối thủ của Doanh Tử Khâm, mà Hi Lạc cũng muốn so? Cũng xứng? “Người dưới trướng Tháp.” Phó Quân Thâm hơi cúi người xuống: “Rất tốt, có biểu tượng này.” 

Đằng sau gáy của hộ vệ, có một biểu tượng đầu lâu đen rất nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ tưởng là một cái mụn ruồi. “Quả nhiên, Tháp cũng vậy.” Doanh Tử Khâm quay sang: “Trưởng quan, hôm đó anh cũng phát hiện ra rồi phải không?” 

“Ừm.” Phó Quân Thâm điềm đạm đáp: “Tháp không dùng toàn lực, nếu hắn dùng toàn lực, chỉ e Tuyết Thanh và Tần tiểu thư không chống đỡ nổi.”

Hiền giả Tháp không hề dốc sức vì Leroy, tất nhiên sẽ không thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình. Hiền giả Ngôi Sao là một hiền giả hỗ trợ đơn thuần, mà dưới sự giúp đỡ của người kia cô ta đã có thể có được sức mạnh rất lớn.

Thì tất nhiên hiền giả Tòa Tháp sẽ còn mạnh hơn thế. “Xem ra, vẫn là một cuộc chiến cam go.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm dừng lại trên người đám thị vệ, cô gật đầu mỉm cười: “Anh nói cô ta muốn phế tay và chân tôi? Cũng dám nghĩ đấy.”

Cô không nương tay, thẳng tay bóp nát cổ họng của hộ vệ trước mặt. Người đó rất cẩn trọng, từ trong ký ức của đám hộ vệ này cũng không tra được bất cứ thông tin nào hữu ích.

Đại trưởng lão nhíu mày: “Doanh tiểu thư, bọn chúng đều là…” “Tôi mời chư vị đến đây, là để đối mặt với đám người này.” Doanh Tử Khâm chậm rãi gật đầu: “Rất có thể vẫn còn những kẻ có võ công cao hơn đám người này nữa.”

Đại trưởng lão vuốt râu: “Chẳng trách, đám người này đúng là rất lợi hại, cũng chỉ có cồ võ giả chúng ta mới có thể đối phó được.”

Bên này, một tên hộ vệ đột nhiên kêu lên thảm thiết: “Ngài Mặt Trăng, ngài Mặt Trời, sao hai người lại…” Thế nhưng, anh ta còn chưa nói hết câu thì đã hoàn toàn tắt thở.

Bên phía Lăng Miên Hề cũng vậy.

Đám hộ vệ giống như sắp phát điên vậy.

Đại trưởng lão cũng thấy kỳ lạ: “Sao bọn chúng nhìn thấy Tiểu Miên lại giống như nhìn thấy ma thế nhỉ?”

“Lão đại ca, chuyện này thì ông không biết rồi.” Giang Nhiên ôm vai bá cổ đại trưởng lão, chậm rì rì nói: “Chị tôi ấy, thực ra là hiền giả, hiền giả là gì, ông biết không?”

Đại trưởng lão suýt nữa thì giật cả râu của mình xuống: “Hiền giả?!” Sao trong giới cổ võ của bọn họ, lại có một vị hiền giả? 

“Chứ còn gì nữa, hiện giả Người Yêu, ngầu phải không.” Giang Nhiên nói: “Lão đại ca, đừng lo lắng, sau này tôi sẽ bảo vệ ông.”

Giang Nhiên đi rồi, đại trưởng lão mới phản ứng lại, nổi trận lôi đình: “Lão đại ca gì hả, phải gọi là đại trưởng lão!”

**

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trong sân thi đấu của gia tộc Ryan Cách Nhĩ lại chật kín người.

Buổi phát sóng trực tiếp trên mạng W.

[Hôm nay tôi tới xem Đại tiểu thư!]

[Đại tiểu thư là luyện kim thuật sư, y thuật có thể kém được ư? Ngồi đợi Đại tiểu thư đánh bay đầu Hi Lạc.]

[Thôi được rồi, Doanh Tử Khâm có mạnh thế chứ mạnh nữa cũng có tác dụng gì? Không phải chứ không phải còn có người chưa biết các hiền giả sẽ tham gia vào cuộc bỏ phiếu cuối cùng à?

Đến lúc đó, cho dù Doanh Tử Khâm thắng cả năm vòng, chỉ cần số phiếu bầu thua Hi Lạc, thì vị trí đại gia trưởng này cũng vẫn không đến lượt cô ấy.]

[+1, đại gia trưởng của gia tộc Ryan Cách Nhĩ là ai cũng được, tôi chỉ tin tưởng các hiền giả.]

Hôm nay Hi Lạc đã đến từ rất sớm, tinh thần như tắm trong gió xuân. Chỉ có cô ta biết, hôm nay Doanh Tử Khâm căn bản không thể nào đến được.

Cho dù có đến, cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Thời gian trôi đi từng giây từng phút, vị trí đối diện vẫn trống không.

Hi Lạc liếc nhìn thời gian, mỉm cười lên tiếng: “Trọng tài chính, nếu người cạnh tranh không đến đúng giờ, có phải sẽ bị xử thua không?”

Trọng tài gật đầu: “Không sai, vẫn còn một phút, nếu Đại tiểu thư không đến, vòng thi thứ ba này, người thắng sẽ là tiểu thư Hi Lạc.”

“Có thể tuyên bố luôn được rồi.” Hi Lạc nhún vai: “Cháu gái tôi xảy ra chút chuyện, sẽ không đến đâu.”

Trọng tài ngẩn ra: “Sẽ không đến ư?” 

“Đúng, không đến.” Hi Lạc phán chắc nịch: “Có thể công bố kết quả được rồi.”

Trọng tài xuất thân từ viện Hiền giả, tất nhiên sẽ nghiêng về phía Hi Lạc. Ông ta gật đầu, đang định tuyên bố kết quả.

Thì đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, đồng thời, kim giây chỉ đúng vào con số chín. Cô gái đút hai tay vào túi quần, ung dung đi từ bên ngoài vào.

Cô mặc thường phục, đầu đội mũ bóng chày. Mặt Hi Lạc tái mét, cô ta thất thanh kêu lên: “Sao mày vẫn còn đến được?!” Hộ vệ mà cô ta mời tới đều là thuộc hạ của hiền giả Tháp cơ mà!

Doanh Tử Khâm vẫn có thể thoát được ư?

“Xem ra cô khá ngạc nhiên đây nhỉ.” Doanh Tử Khâm cởi mũ, ngồi xuống: “Sao lại chắc chắn là tôi sẽ không đến thế?”

[Hừmmm, đúng thế, vì sao chứ, có phải Hi Lạc đã làm gì đó rồi không?]

[Cô ta chẳng lẽ mua hung thủ giết người thật sao?!]

“Cô nghe chị dâu nói cháu bị bệnh.”
Hi Lạc miễn cưỡng nở một nụ cười, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
“Cứ tưởng cháu sẽ không đến.”

Doanh Tử Khâm ngồi dựa trên ghế, dáng vẻ vẫn lười nhác như thường.
Cô không buồn để ý đến Hi Lạc, chỉ ngẩng mắt lên nói:
“Yêu cầu của tôi là trước tiên, so tài võ lực.”

Hết Chương 793: Đầu lâu đen.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page