Danh sách chương

Cảm giác ấy khiến Lý Tùng La nhớ lại cảnh Tạ Phù Cừ từng hôn nàng trong suối nước nóng. 

Khi ấy vị trí đổi ngược, là hắn nâng lấy mặt nàng, từ trên cao cúi xuống, mái tóc dài của hắn cũng nghiêng trút xuống như dòng nước lụa, chảy dài đến má nóng hổi của nàng.

Tóc hắn, thật lạnh quá đi.

Ý nghĩ của Lý Tùng La cứ thế bay xa vô định, sau đó nàng rút tay về.

Gương mặt Tạ Phù Cừ bỗng mất đi chỗ tựa, ngẩn ngơ dừng lại một thoáng, rồi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục hướng về phía nàng.

Lý Tùng La dùng ngón tay còn ươn ướt lau nhẹ lên mặt hắn, thấp giọng nghiêm túc nói: “Được rồi, ta biết phơi nắng hơi khó chịu, nhưng đừng cứ mãi làm nũng… Ừm, để ta che ô cho ngươi, có ô cộng thêm mũ trùm, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Nàng chui ra khỏi mũ trùm, dựng chiếc ô tre lên, cắm xuống cát giữa mình và Tạ Phù Cừ.

Nguyệt Sơn cũng ráng chen vào, nhưng thân hình quá to, cái đầu lông xù cứng nhắc chui vào làm cả chiếc ô tre lẫn Lý Tùng La ngã nhào, nàng bị hất văng, lộn một vòng xuống cát.

Hạt cát ở khắp nơi len lỏi vào nếp áo và tóc nàng. Khi nàng bò dậy, còn nghe rõ tiếng “soạt soạt” của cát rơi xuống từ mái tóc mình.

“Nguyệt Sơn!”

Nàng tức giận dùng cả hai tay mạnh mẽ đẩy đầu nó, nhưng con hổ to chỉ rung râu, vững như núi.

Tạ Phù Cừ đưa tay ra, búng một cái vào trán nó, Nguyệt Sơn lập tức kêu thảm một tiếng, bị bắn văng mười mét, đập xuống cát tạo thành một cái hố lớn.

Trong thoáng chốc, bụi cát tung mù mịt, còn Lý Tùng La thì hụt tay ngã chúi xuống đất thêm lần nữa. Nàng nằm rạp trên cát, ngẩng đầu nhìn về hướng Nguyệt Sơn bị hất bay, lẩm bẩm: “Kiếp trước, tuy có câu trẻ con không đánh không nên người, nhưng ngươi ra tay cũng nặng quá rồi đấy.”

Cát bụi dần hạ xuống, Nguyệt Sơn lồm cồm chui ra khỏi hố, trán sưng vù, mắt ngân ngấn lệ chạy về ôm chặt lấy Lý Tùng La như một con mèo to đáng thương.

Lý Tùng La nhẹ nhàng xoa xoa trán nó. Nguyệt Sơn phát ra tiếng rên rỉ ủy khuất, nhưng không dám chui vào giữa nàng và Tạ Phù Cừ nữa.

Nó đã hiểu rất rõ: Đại Vương sẽ không đánh nó, nhưng ác quỷ bên cạnh Đại Vương thì thật sự có thể đập nó thành một miếng “bánh mèo”.

May mà cái sọ mèo lớn kia vẫn còn nguyên vẹn, khiến Lý Tùng La thở phào nhẹ nhõm. 

Nàng nhặt chiếc ô bị Nguyệt Sơn húc đổ, cắm lại xuống cát, chỉ tiếc là chẳng bao lâu sau mặt trời đã hoàn toàn lặn, chiếc ô cũng mất đi tác dụng.

Đêm nay trời lại âm u, ngay cả ánh trăng cũng không có.

Trong thương đội, đám yêu nhóm lên đống lửa, dùng nồi sắt nấu một nồi canh thịt. Không biết là thịt gì, nhưng mùi hương rất hấp dẫn, nên Lý Tùng La cũng xin hai bát.

Chiếc gáo dừa nàng mua rốt cuộc cũng phát huy công dụng, có thể dùng làm bát đựng canh.

Uống xong, Lý Tùng La rửa sạch gáo dừa, lấy dao đồng nhỏ khoan một lỗ, rồi xâu thành chuông gió, treo lên dây buộc cổ của Nguyệt Sơn.

Sợi dây trên cổ Nguyệt Sơn vốn là lễ vật mà đám thị nữ của Bạt Thiệt Địa Ngục thành chuẩn bị cho nó, da thuộc đặc chế, trên đó khảm đủ loại bảo thạch hồng phấn lớn nhỏ, sang trọng quý giá. So ra, chiếc chuông gió bằng gáo dừa mà Lý Tùng La treo lên trông thật đơn sơ.

Bên trong chuông gió nàng còn treo vài viên đá nhỏ nhặt được, gió đêm thổi qua, đá va vào gáo dừa phát ra những tiếng trầm đục cổ mộc, xen lẫn với tiếng leng keng trong trẻo từ lạc đà xa xa, vang vọng thật xa trong sa mạc.

Lý Tùng La lấy ra những cây nến trắng từ trong ba lô, xếp thành một vòng tròn quanh Tạ Phù Cừ, rồi lần lượt châm sáng.

Một vòng ánh nến lập lòe, bóng sáng lúc tỏ lúc mờ hắt lên gương mặt Tạ Phù Cừ. Lý Tùng La bật cười: “Trông giống như cảnh tỏ tình ấy nhỉ, đáng lẽ ta nên xếp nến thành hình trái tim, như thế sẽ đẹp hơn nhiều.”

Nói thế thôi, chứ nàng cũng lười không muốn bày lại.

Nàng gối đầu lên chân Tạ Phù Cừ, thật ra gối thế chẳng thoải mái chút nào, vì quá cứng, cứ như gối lên tảng đá.

Vậy nên nàng cong cánh tay, đặt ra sau đầu làm gối, trong cơn buồn ngủ ập tới sau khi ăn no, chỉ chăm chăm nhìn Tạ Phù Cừ.

Góc nhìn từ dưới lên thường dễ làm một người mất đi vẻ đẹp, nhưng Tạ Phù Cừ thì rõ ràng không hề như vậy. Thậm chí từ thấp nhìn lên, khí chất sắc bén trên người hắn lại càng thêm nổi bật.

Lý Tùng La nhìn mãi, chẳng bao lâu liền lơ mơ thiếp đi.

Nàng mơ thấy một cơn ác mộng.

Trong mơ không hề có hệ thống che mờ, cảnh tượng máu chảy thây phơi khắp nơi trực tiếp hiện ra trước mắt Lý Tùng La. 

Nàng thấy cả một vùng sa mạc mênh mông, máu đã nhuộm đỏ sẫm cả một khoảng cát lớn.

 

Hết

Chương 79:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page