Danh sách chương

Bên cạnh Nguyệt Sơn, đống lửa cháy bập bùng. Tạ Phù Cừ ngồi cạnh, nướng gà quay và ngỗng quay. 

Mùi thơm vừa tỏa ra, mắt Nguyệt Sơn đã thận trọng đảo qua, Lý Tùng La thì mải chăm chú châm nến, còn Tạ Phù Cừ trông như đang thất thần ngẩn ngơ.

Chỉ trong chớp mắt, Nguyệt Sơn há miệng ngoạm lấy con gà quay, rồi vội vã quay đầu, dúi mõm dính mỡ vào bộ lông rậm rạp dưới chân mình.

Lý Tùng La thắp liền một lúc hơn mười cây nến, ngọn lửa chập chờn sáng rực, từ xa cũng có thể thấy rõ.

Nàng chẳng hề lo lắng ánh sáng này sẽ dẫn dụ yêu quái khác, sau khi châm hết nến thì khó khăn chui ra khỏi bụng hổ, rút con dao găm đồng ra cắt phần ngỗng quay còn lại.

Vừa rút ra, Lý Tùng La mới phát hiện lưỡi dao này vô cùng sắc bén, gần như chẳng kém gì Liên Hoa kiếm. Hơn nữa nó là đoản đao, dùng để xắt gọt còn tiện hơn cả Liên Hoa kiếm.

Thế nên từ đó, Lý Tùng La thường xuyên lấy nó ra làm dao bếp.

Thịt ngỗng vốn đã là món chín sẵn, được nướng lại trên lửa một lúc, lớp da còn rỉ dầu mỡ trở nên giòn tan, hơi ngọt ngọt, cắn xuống kêu rộp rộp rất giòn.

Lý Tùng La lần đầu tiên được nếm thử hương vị này, trời biết thương nàng, trước kia nàng ăn nhiều nhất chính là những bữa ăn “healthy” đến muối còn chẳng có mấy hạt. 

Nàng phấn khích dùng mũi dao xiên một miếng da giòn, đưa tới miệng Tạ Phù Cừ, vui vẻ reo: “Cái này ngon quá! Kiếp trước ngươi đúng là giỏi nướng đồ ăn thật đó!”

Quả thực Tạ Phù Cừ rất giỏi nướng đồ.

Thuở nhỏ, hắn có thể trèo cây bắt chim nhỏ về nướng ăn, sau khi xuyên tới thế giới này thì săn yêu tà, ma quái nướng lên ăn. 

Có điều hắn không nướng những loài có hình người, đồ có hình người khiến hắn có chút trở ngại tâm lý, ăn không được.

Dù giờ ký ức ấy đã phai sạch, nhưng thân thể hắn vẫn nhớ những kỹ năng từng học.

Đêm gió thổi “vù vù”, từ xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết và van xin mơ hồ.

Nguyệt Sơn vểnh tai, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, rồi lại quay sang nhìn Lý Tùng La, thấy nàng vẫn chăm chú ăn ngỗng nướng, chẳng động đậy, một dáng vẻ hoàn toàn không bị lay chuyển.

Thấy Lý Tùng La chẳng phản ứng gì, Nguyệt Sơn cũng lại nằm xuống, phun một hơi từ chiếc mũi ướt át, thổi ra trước mặt mình một hố cát nhỏ, rồi thoả mãn chui đầu vào đó.

Ăn no xong, Lý Tùng La nằm ngủ trên bụng Nguyệt Sơn, chung quanh nàng là một vòng nến lung linh chập chờn.

Nàng quá mệt, vừa đặt mình xuống đã thiếp đi, thậm chí quên cả tháo chiếc đầu lâu thú trên đầu. 

Ánh nến phản chiếu trên xương trắng, hốc mắt sâu hoắm bị phủ một tầng bóng đỏ u ám. Hàng mi ngắn mà rậm của thiếu nữ rũ xuống trong vùng bóng ấy, khẽ rung động theo nhịp thở.

Tạ Phù Cừ híp mắt lại, trong bóng tối của đôi mi đang run khẽ, hắn nhìn thấy vài mảnh ký ức mơ hồ, vỡ vụn hiện lên.

Những ngọn nến trắng đang cháy rất nhanh, Tạ Phù Cừ thấy chính mình thuở niên thiếu đang đạp xe dừng lại trước một quầy bán xúc xích, lúc trả tiền thì còn yêu cầu ông chủ rắc thêm nhiều ớt.

Chỉ trong nháy mắt, hắn lại nhìn thấy một thiếu nữ gầy gò ngồi trên giường bệnh, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai rồi mới kéo chăn phủ kín đầu, tự quấn mình chặt chẽ bên trong. 

Nàng giống như một điệp viên cảnh giác, sau khi dựng lên “căn cứ an toàn” tạm thời cho mình, mới cẩn thận móc ra từ túi quần một viên kẹo gừng được gói tinh xảo, bóc lớp vỏ rồi ngậm vào miệng.

Vị cay nồng chưa từng nếm qua khiến gương mặt nàng nhăn nhó cả lại, nhưng dẫu vậy nàng cũng không nhả viên kẹo ra.

Mãi cho đến khi viên kẹo vị lạ ấy tan hết thành đường trong miệng, thiếu nữ mới kéo chăn xuống, ló đầu ra, vội vàng hít lấy từng hơi không khí trong lành.

Nàng dường như cảm nhận được một loại khoái cảm chưa từng có, nhịp tim vốn đã chẳng đều đặn, giờ phút này lại nhảy loạn ở mức nguy hiểm cực độ.

Thiếu nữ hưng phấn đến mức lăn một vòng trong chăn, gương mặt đỏ bừng.

Trong cơn mơ hồ, niềm vui sướng của nàng cũng biến thành niềm vui sướng của Tạ Phù Cừ, cảm giác vi diệu, tràn ngập kích thích ấy dâng đầy trong lồng ngực hắn. 

Hắn vô thức nở nụ cười giống hệt nàng, trong miệng dường như cũng cảm nhận được hương vị vừa kỳ quặc vừa nồng cay của viên kẹo gừng kia.

Niềm vui của nàng cũng chính là niềm vui của hắn.

Nỗi đau của nàng cũng chính là nỗi đau của hắn.

Bọn họ là hai con người được xé ra từ cùng một linh hồn.

Khi trời sắp sáng mà chưa sáng, từ xa nơi sa mạc truyền đến tiếng chuông lạc đà.

Lý Tùng La dụi mắt bò dậy, phát hiện nửa bên má mình toàn là cát. Nàng kéo lấy tấm khăn mềm vắt trên cánh tay Tạ Phù Cừ lau qua gương mặt, rồi nhìn về phía phát ra tiếng chuông kia.

 

Hết

Chương 73:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page