Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 710: Bạn của Doanh tiểu thư có thể là người thường sao?

Bốn từ không lớn không nhỏ, vừa khéo truyền đi khắp cả phòng thí nghiệm.

Các thành viên của nhóm B cũng ngây ra như phỗng

Diệp Tư Thanh hơi bối rối, cô ấy lắp bắp: “Em, em Doanh…”
Sau khi làm thí nghiệm cùng nhau lâu như vậy, Diệp Tư Thanh biết rằng Doanh Tử Khâm rất cứng cỏi. Nhưng cô ấy thật sự không ngờ rằng khi vừa quay lại, em Doanh của bọn họ đã trực tiếp cứng đầu đối chọi với Mạc Phong rồi. Mạc Phong là ai? Giáo sư hướng dẫn số một của viện Công trình.

Ngoài viện trưởng Norman và một số viện phó, quyền lực của Mạc Phong là lớn nhất.

Vả lại, làm gì có chuyện học viên dám ăn nói với giáo sư hướng dẫn của mình như vậy chứ?
Lông mày Mạc Phong càng cau chặt hơn. Ông ta có ấn tượng với Doanh Tử Khâm, còn rất sâu sắc nữa là đằng khác, nhưng phần lớn ấn tượng là đến từ gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô gái. Ngay khi Doanh Tử Khâm vừa bước vào viện, độ nóng của những cuộc thảo luận về cô ở viện Công trình chưa bao giờ hạ nhiệt.

Ngoài ra thì không còn gì nữa.

Vốn dĩ Mạc Phong nghĩ rằng Doanh Tử Khâm là người đứng đầu trong cuộc khảo hạch năm nay, kiến thức và khả năng thực hành đều không hề kém. Nhưng ông ta đã theo Beau đến dạo phòng thí nghiệm vài lần.

Trong số mấy lần tới, nếu Mạc Phong không nhìn thấy Doanh Tử Khâm đang chơi máy tính thì cũng đang nghỉ ngơi.

Các thành viên khác trong nhóm lắp ráp linh kiện mà chẳng thấy cô động tay vào được mấy lần.

Xưa nay kết quả của bài kiểm tra luôn được giữ bí mật và chỉ có bản thân viện trưởng Norman mới biết rõ.

Nhưng nếu thành tích rất tốt, viện trưởng Norman sẽ gọi hết các giáo sư hướng dẫn hàng đầu tới, công bố thành tích thật và hỏi xem họ có muốn nhận học trò hay không.
Năm xưa, Mạc Phong đã thu nhận Beau bằng cách đó.

Tuy nhiên, lần này viện trưởng Norman không có hành động gì cả.

Điều ấy chứng tỏ kỳ này không có học viên nào đạt thành tích từ 85 điểm trở lên.

“Ra tay rồi à?” Trong ánh mắt Mạc Phong lại thêm vài phần không vui: “Ra tay rồi thì cùng đi tiếp nhận dạy dỗ thôi.”
“Giáo sư Mạc Phong!” Diệp Tử Thanh vội vã nói: “Em Doanh không làm gì cả, thầy có thể đi xem video giám sát, em ấy phải nộp hạng mục thí nghiệm nữa.”
Vừa nói, cô ấy vừa đưa mắt ra hiệu với cô gái. “Vậy sao?” Mạc Phong thản nhiên nói: “Tôi thấy bộ dạng em ấy thế này, đến tôi còn chẳng chất vấn được, không giống kiểu người giỏi chịu đựng lắm.”
“Khéo thật đấy.” Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu: “Nhìn dáng vẻ của ông, trông cũng không giống giáo sư hướng dẫn số một của viện Công trình lắm.”
Vẻ mặt Mạc Phong thình lình thay đổi, sắc mặt ông ta lập tức sầm xuống.“. Là một giáo sư hướng dẫn của Viện công trình, biết được xưa nay viện Công trình và viện Gen sinh vật có mối quan hệ bất hòa đã lâu.

Khi có chuyện xảy ra, không chịu điều tra nguyên nhân và hậu quả trước để bảo vệ sinh viên của viện Công trình, mà thay vào đó lại giúp viện Gen sinh vật trừng phạt chúng tôi.” Gương mặt Doanh Tử Khâm dửng dưng, giọng nói lanh lảnh trong trẻo “ông đúng là một giáo sư hướng dẫn tốt, sao không đến viện Gen sinh vật đi? Có lẽ bọn họ chào đón ông lắm đấy.” “….”
Bên trong phòng thí nghiệm yên lặng như tờ.

Học viên nam nọ sững sờ vài giây, sau đó gãi gãi đầu: “Chị Diệp, đây là lần đầu tiên em nghe em Doanh nói một câu dài như vậy đấy.” “Ra tay rồi à?”  Nhóm A vừa mới đi tới cửa đều bị sốc.

Beau vô cùng choáng váng.

Sau khi Doanh Tử Khâm ra tay đánh bị thương một số học viên cao cấp của viện Gen sinh vật, cô ta liền biết là Doanh Tử Khâm rất to gan.

Nhưng cô ta không ngờ Doanh Tử Khâm có thể to gan đến mức độ này.

“Tiểu thư Beau, cô ta tiêu rồi.” Sau khi sửng sốt, ánh mắt Từ Cảnh Sơn tối sầm lại: “Đến cả giáo sư hướng dẫn Mạc Phong mà cô ta cũng dám lên mặt dạy đời, chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi học!
Bị chất vấn như vậy, Mạc Phong cảm thấy một sự bối rối trước đây chưa từng có. Ông ta cười khẩy một tiếng: “Vài học viên thôi mà, tôi phí lời với các cô làm gì nhỉ, các cô phải chịu dạy dỗ đi.”
“Cô, bêu xấu giáo sư hướng dẫn, tạm thời đình chỉ mọi hoạt động, giữ lại viện để kiểm tra!”
Ông ta thực sự không tin rằng vài học viên thôi mà ông ta cũng không thể xử lý nổi.

Uy nghiêm của giáo sư hướng dẫn ở đâu chứ?

“Bêu xấu à?” Doanh Tử Khâm khoanh hai tay, khẽ gật đầu: “Tôi chỉ kể lại một lượt những chuyện ông đã làm thôi, ông buồn cười thật đấy.”
Diệp Tư Thanh che mặt: “Tiêu rồi…”
Mạc Phong càng tức giận không kìm được, sắc mặt lúc xanh lúc lại đỏ. Ông ta nhận một nút trên đồng hồ: “Hộ vệ, bây giờ đến…”
Ông ta còn chưa kịp nói dứt lời, một giọng nói già nua đã vang lên.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống.

Lão nhân chậm rãi bước vào phòng thí nghiệm, ánh mắt đảo qua một vòng, giọng nói khàn trầm:
“Đây là còn định làm gì?”

Mạc Phong trong lòng khẽ run, vội cúi đầu cung kính:
“Viện trưởng Norman.”

Trong lòng ông ta có chút nghi ngờ.

Xưa nay viện trưởng Norman chẳng mấy khi ở trong viện Công trình, phần lớn thời gian đều đóng cửa lại để làm thí nghiệm, tại sao hôm nay lại đột ngột đến phòng thí nghiệm của học viên chứ?
“Viện trưởng Norman, những học viên này không nghe lời quản thúc, tôi sắp đưa bọn chúng đi tiến hành dạy dỗ đây.” Mạc Phong trả lời: “Còn cô ta, cô ta bêu xấu giáo sư hướng dẫn một cách ác ý, phải giữ lại viện để xem xét.”
Bị giữ lại viện xem xét cũng không khác gì bị đuổi học.

Viện trưởng Norman không trả lời ngay mà nhìn về phía cô gái: “Là thế à?”
Doanh Tử Khâm kể lại sự việc từ đầu đến cuối, không hề đổ thêm dầu vào lửa.
Viện trưởng Norman nghe xong, vẻ mặt lạnh lẽo hơn mấy phần, ông ấy lần nữa nhìn sang phía Mạc Phong: “Giáo sư Mạc Phong, bên phía viện Gen sinh vật bảo cậu tới đây à?”  Mạc Phong sửng sốt một hồi, hơi không hiểu: “Viện trưởng Norman?”
“Không phải à?” Viện trưởng Norman lạnh nhạt hỏi: “Tôi còn tưởng rằng cậu là gián điệp do viện Gen sinh vật bên kia phải tới đây, nếu không tại sao lại muốn trừng phạt tất cả các học viên xuất sắc hết một lượt?”
Gương mặt Mạc Phong biến sắc, cả người lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ông ta thình lình quỳ một gối xuống: “Viện trưởng Norman, tôi xin thề với hai mươi hai vị hiền giả, tôi tuyệt đối trung thành với viện Công trình.”  “Nào, cậu đi theo tôi.” Viện trưởng Norman chỉ vào căn phòng riêng tư trong phòng thí nghiệm: “Các em tiếp tục tiến hành thí nghiệm, ở chỗ tôi lời của một giáo sư hướng dẫn không có nghĩa lý gì cả.”
Sắc mặt của Mạc Phong đã tệ đến mức không thể nhìn nổi, vô cùng u ám.
Diệp Tư Thanh vui mừng: “Cảm ơn viện trưởng Norman.”  Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chạy tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Em Doanh, may mà đúng lúc viện trưởng tình cờ tới đây kiểm tra, nếu không thì hôm nay tiêu rồi.”
Một lời của viện trưởng Norman có thể hủy bỏ chức vị của Mạc Phong.
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Ừm, thật sự là rất đúng lúc.” Cô cúi đầu và thoát ra khỏi trang liên lạc giữa mình với viện trưởng Norman, đúng lúc đó một cuộc điện thoại gọi đến.
Doanh Tử Khâm nhấc máy lên: “A lô”
“Xin chào, lão đại, tôi là Xander, thời tiết hôm nay rất đẹp, tôi cố ý khui một chai rượu vang đỏ…” “Tôi không muốn nghe khúc dạo đầu, có gì thì mau nói đi.”
Vẻ kiêu ngạo ở đầu dây bên kia xìu xuống trong nháy mắt: “Lão đại, cô có biết dạo gần đây tên cẩu tạp chủng Norton cứ gửi ảnh cho tôi suốt không.” Doanh Tử Khâm hơi híp mắt lại: “Hả?” “Hắn bảo là cô đã tặng một bé gái cho hắn, cô bé đó trông giống như búp bê vậy.” Xander nói: “Hắn còn hỏi tôi một bé gái sáu tuổi nên mặc quần áo thể nào thì đẹp.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Cô phải chuyện trò nghiêm túc với Norton mới được. “Lão đại, cô không thể bên trọng bên khinh được.” Xander hơi tủi thân: “Dựa vào đâu mà hắn có thể nuôi một cô bé còn tôi thì không chứ, tôi cũng muốn một cô bé, tôi muốn một cô bé xinh đẹp hơn cả cô bé của hắn!”
Doanh Tử Khâm không thể nghe tiếp nữa: “…!Tôi cúp máy đây.”
“Đừng đừng đừng mà, lão đại, tôi sai rồi.” Xander nghiêm túc lại ngay: “Tôi mang một thứ tới cho cô, đầu tháng tám có một cuộc đấu giá.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bán đấu giá?”
Xander đến Thế giới chi thành sớm hơn cô vài ngày, cũng tự mình đi chơi rồi.

Cô không quan tâm lắm, có điều vẫn luôn giữ liên lạc với anh ta.
“Không phải tôi đã từng nói với cô là tôi có vị tổ tiên không biết vì sao lại biến mất à?” Xander nói thêm: “Khi đó, tôi chỉ nghi ngờ rằng bọn họ đã được đưa đến Thế giới chi thành, bây giờ tôi có thể khẳng định là sàn đấu giá lớn nhất ở đây là do bọn họ mở.” 

“Sau đó tôi thuận tiện trà trộn vào, sau đó nữa tôi vô tình trà trộn vào tầng quản lý cấp cao.

Bây giờ cả sàn đấu giá đều là của tôi rồi, tôi lại có thêm một kho bạc khác.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Phong cách keo kiệt vơ vét của cải khắc sâu vào trong xương tủy của gia tộc Laurent đúng là được truyền từ đời này sang đời khác.

“Ừm, anh gửi tới đây, để tôi xem xem.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Thuốc cũng đã gửi cho anh rồi đấy, nếu không đủ thì hỏi tôi lấy thêm.” Thế giới chi thành được bảo vệ bởi các hiền giả, trông có vẻ yên bình, nhưng trên thực tế là sóng ngầm cuộn trào, nó nguy hiểm hơn giới cổ vũ nhiều.

Xander đã trải qua cái chết một lần, cơ thể yếu đi rất nhiều.
Xander cẩn thận lên tiếng: “Thuốc thì tôi không thiếu lắm, lão đại, cô nhìn xem, thật ra tôi thiếu một…” 

Doanh Tử Khâm không có biểu cảm gì, lần này trực tiếp cúp điện thoại luôn.
“Em Doanh.” Diệp Tư Thanh hơi tò mò: “Ai gọi cho em vậy?”
“Hả?” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Một người bạn.”  Beau nghe vậy, khẽ liếc sang một cái.

Lần trước cô ta đến Liên minh Hacker đã nghe được đôi chút chuyện. Tấn Linh Yến là cháu trai mà Minh trưởng mới tìm lại được, trước khi trở về Liên minh Hacker, chỉ là một người bình dân. Có thể quen biết Doanh Tử Khâm, cũng là chuyện bình thường. Bình dân, chẳng qua chỉ quen bình dân mà thôi. Doanh Tử Khâm có thể có bằng hữu gì đặc biệt hơn sao?

Beau thu lại ánh mắt, từ trong túi lấy ra mấy tấm thiệp mời, mỉm cười nói:
“Tháng sau hội đấu giá, tôi có thừa vài tấm vé khu D, tặng cho các cậu.”

Từ Cảnh Sơn vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn tiểu thư Beau, cảm ơn cô.”
Sau khi nhận lấy nó, anh ta đắc ý phe phẩy tấm vé trong tay với nhóm B: “Diệp Tư Thanh, cô xin lỗi tôi đi, tôi dẫn cô vào thì thế nào?”
“Vé này thì khác, dân thường không vào được đâu.” Diệp Tư Thanh chế nhạo: “Tự luyến là một căn bệnh đấy, làm ơn đến bệnh viện khám đi.”
Doanh Tử Khâm không nghe.

Cô dựa vào bàn, khẽ trầm ngâm.

Theo Hugh, trước đây trên Trái đất không có nơi nào được gọi là Thế giới chi thành.

Hai mươi hai vị hiền giả cũng sống trên Trái đất, bảo vệ bảy lục địa và bốn đại dương.

Sau đó, có một chuyện đã xảy ra, hai mươi hai vị hiền giả đã di chuyển một bộ phận của văn minh nhân loại đến đây, đặt tên cho nó là Thế giới chi thành, từ đó tiến hành phát triển nó.
Cho đến ngày nay…!

Còn chuyện đó là gì, Hugh im lặng không tiết lộ.

Doanh Tử Khâm day day đầu mày.

**

Một bên khác.

Trong một căn phòng riêng tư.

Bầu không khí bức bối và căng thẳng.
“Mạc Phong à, tôi biết cậu rất coi trọng học viên của mình, tôi cũng vậy.” Viện trưởng Norman đẩy gọng kính: “Cậu có thật sự hiểu nguyên nhân và kết quả của chuyện này không?”
“Tôi đã hiểu rồi.” Mạc Phong nhíu mày: “Học viên viện Gen sinh vật kia chỉ bị chặn kênh linh kiện thôi, không hề ra tay.” “Hơn nữa, vốn dĩ chúng ta đã có rất nhiều mâu thuẫn với viện Gen sinh vật rồi, kênh linh kiện của các em ấy đã bị chặn thì có thể nói với các giáo sư hướng dẫn, không cần phải trực tiếp ra tay trả thù, điều này sẽ chỉ tăng thêm xung đột thôi.”
Triển vọng phát triển của viện Công trình tốt hơn so với Viện Gen sinh vật, nhưng bởi vì viện Gen sinh vật có các hiền giả đứng đằng sau nên bọn họ luôn luôn yếu thế hơn một bậc.

Mạc Phong vốn có tư tưởng không đối đầu trực diện với viện Gen sinh vật, xảy ra những chuyện này thì đương nhiên phải nhượng bộ.

“Nói với các giáo sư hướng dẫn sao?” Viện trưởng Norman mỉm cười: “Giáo sư Mạc Phong, nếu các em ấy thật sự nói với cậu, cậu sẽ thật sự giúp đỡ các em ấy à?” Mạc Phong bị chặn họng.
Nếu nhóm B tới tìm ông ta, ông ta sẽ chỉ nói rằng tự bọn họ không bằng người khác, không có tài khoản cao cấp hơn.

Doanh Tử Khâm không phải là Beau, việc gì ông ta phải quan tâm tới cô chứ?
“Trong chuyện này, em Doanh Tử Khâm và Diệp Tư Thanh đều không có lỗi gì.” Viện trưởng Norman nhìn thẳng vào ông ta: “Được rồi, bây giờ đi ra ngoài và xin lỗi các em ấy đi.”

Mạc Phong sửng sốt: “Viện trưởng Norman?”
“Xin lỗi.” Viện trưởng Norman đứng dậy, đẩy cửa phòng ra: “Đi xin lỗi.”
Trước con mắt của tất cả các học viên, Mạc Phong hít sâu một hơi rồi đi tới chỗ Doanh Tử Khâm. Cuối cùng, ông ta vẫn khom lưng, cúi đầu xuống: “Rất xin lỗi.”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái: “Không sao.”
Những ngón tay của Mạc Phong siết chặt đến mức kêu lên răng rắc, ông ta bước tới chỗ Diệp Tư Thanh và các thành viên khác của nhóm B, sau đó xin lỗi.

Vào viện Công trình lâu như vậy rồi, ông ta thật sự chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.

Cõi lòng ngột ngạt như muốn nổ tung.
“Beau, đi thôi.” Mạc Phong cố ý liếc nhìn cô gái một cái: “Ngày một giao hạng mục thí nghiệm, mạng W sẽ phát sóng trực tiếp, phải chuẩn bị cho thật tốt.”
Có một số người sắp lộ nguyên hình rồi.
Beau đứng dậy đi theo sau Mạc Phong. Bọn họ còn chưa kịp rời đi, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ “cộc cộc” rất thành khẩn.

Một người đàn ông dáng vẻ chấp sự đứng trước cửa, trên mặt mang theo vẻ áy náy:
“Xin quấy rầy, xin hỏi Doanh Tử Khâm tiểu thư có ở đây không? Tôi nhận lệnh, đến giao đồ cho ngài.”

Một câu nói ấy khiến toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đồng loạt quay đầu lại , ngay cả viện trưởng Norman cũng không ngoại lệ, ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở Thế Giới Chi Thành, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức ngay cả chuyển phát nhanh cũng không cần người làm. Khắp nơi đều có rương chuyển phát, chỉ cần đặt hàng vào đó, hệ thống vận chuyển quỹ đạo và cơ giới chuyên dụng sẽ tự động đưa đến đúng nơi nhanh chóng, chính xác, không sai sót.

Vậy mà giờ lại có người đích thân đến giao?
Thứ gì… lại đáng để làm đến mức này?

 

Hết Chương 710: Bạn của Doanh tiểu thư có thể là người thường sao?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page