Danh sách chương

Giản Hoang nhanh nhẹn xoay cổ tay vẽ một đóa kiếm hoa, tung nửa chiếc đèn bị điện giật dưới đất ra phía trước, nói: “Cậu lên đi, chỗ này để tôi.”

“Được, anh cẩn thận đấy.” Quý Minh Hi chỉ trong vài bước đã phóng lên tầng, tiếng khóc thảm thiết kia cũng ngày càng rõ ràng.

Trong tiếng tích tắc gấp gáp của chiếc đồng hồ, Quý Minh Hi đá tung cánh cửa ở cuối hành lang tầng ba. 

Bên trong có một con búp bê tóc trắng, tay phải nó giơ cao con dao nhọn, còn tay trái thì đang ra sức giữ chặt cổ tay phải — một tay đâm xuống, một tay ngăn lại. Trên sàn là một người đàn ông đang nằm bất động, sống chết chưa rõ.

Con búp bê tinh xảo ấy chính là đứa trẻ trong bức ảnh dưới tầng. Nó vẫn giữ vẻ ngây thơ tinh nghịch như trong ảnh, nhưng từ khóe mắt lại trào ra hai hàng huyết lệ.

“Bịch.”

Máu mắt rơi lặng lẽ xuống tấm thảm mềm, trong căn phòng tĩnh lặng đến mức không nghe nổi một âm thanh dư thừa nào, nhưng trong đầu Quý Minh Hi lại là hàng loạt giọng nói đan xen, rối loạn.

“Biến ông ấy thành búp bê đi, như vậy hai người sẽ mãi mãi bên nhau.”

“Không được… cha là con người, không thể bị thương nữa…”

“Giết ông ta đi!”

“Kiều Ny không thể làm hại cha!”

“Đâm thẳng vào cổ, đó không chỉ là mong muốn của con, mà cũng là mong muốn của cha con.”

“Không! Chúng tôi đã bị các người lừa rồi!”

“Đến giờ rồi, ra tay đi.”

“Đến giờ rồi sao… ai đó… cứu cha với…”

Tiếng tích tắc đếm ngược tựa hồ cuối cùng cũng chạm đến giây cuối cùng, con búp bê buông tay trái ra, hai tay cùng nắm lấy chuôi dao, dồn sức đẩy mũi dao nhọn về phía người đàn ông nằm dưới đất.

Quý Minh Hi lập tức lao đến giật lấy con dao, cô bé không khóc cũng không làm ầm lên, chỉ cúi đầu đứng yên tại chỗ, như một cỗ máy đang chờ lệnh.

Hắc khí xung quanh cuồn cuộn trào lên, dao trong tay Quý Minh Hi đột nhiên biến mất — con dao ấy lại một lần nữa được ngưng tụ bên tay con búp bê.

Các khớp cầu nối được chế tác tinh vi giúp cô bé có thể linh hoạt vung lưỡi dao. Bất kể Quý Minh Hi giật đi bao nhiêu lần, cô vẫn có thể nhanh chóng và chuẩn xác lấy được một con dao mới do hắc khí hóa thành.

Cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Quý Minh Hi thở dài, nhẹ nhàng xin lỗi cô bé: “Thứ lỗi nhé, có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng Kiều Ny là một đứa trẻ ngoan mà, chắc chắn không sợ đâu, đúng không?”

Con búp bê gượng gạo nghiêng đầu, còn chưa kịp lộ ra nét nghi hoặc, thì ngay trong khoảnh khắc vừa quay đầu ấy, cả hai cánh tay đã bị tháo rời.

Hai cánh tay trắng như tuyết mất đi cơ thể chủ, vô lực quờ quạng vài cái trong không trung rồi rũ xuống bất động. Con dao do hắc khí ngưng tụ vì không ai cầm cũng rơi xuống đất, nằm cạnh hai cánh tay.

“Chắc không đau đâu nhỉ? Trước đây thầy từng làm thêm chuyên tháo lắp tay chân búp bê, ông chủ còn khen thầy nhanh và khéo lắm đấy.”

Dòng huyết lệ trên mặt búp bê đông lại, cô bé ngơ ngác lắc đầu, đôi môi mím nhẹ mấp máy, miễn cưỡng có thể nhận ra là đang nói “cảm ơn”.

Dứt lời, cô bé khom lưng, từng chút từng chút dập đầu vào cằm người nằm dưới đất.

“Kiều Ny, đừng nghịch nữa, để cha ngủ một lát… năm phút thôi, năm phút nữa cha dậy chơi với con…” Giọng người đàn ông tóc trắng mơ hồ, ngay cả mắt cũng không mở nổi, vẫn cố mò lấy điện thoại, đặt hẹn báo thức năm phút rồi nằm vật xuống như chết rồi: “Ngủ không đủ… người sẽ chết đấy…”

Nghe đến đó, động tác của Kiều Ny chậm lại. Cô bé ngó qua ngó lại đôi tay cụt của mình, rồi hoàn toàn dừng lại, chui vào lòng người đàn ông tóc trắng ngồi xuống, ánh mắt dần trống rỗng, bất động như một con búp bê thật sự.

Nhưng chưa đến hai giây sau, đôi mắt xanh biếc của cô bé dần chuyển thành màu đen. Kiều Ny bắt đầu vùng vẫy, giãy giụa, rồi lại tiếp tục cúi xuống thúc vào người đang nằm.

Hai cánh tay từng bị tháo rời ban nãy giờ cũng bắt đầu lặp đi lặp lại động tác nắm chặt. 

Lưỡi dao do hắc khí tạo thành bay thẳng vào lòng bàn tay, bàn tay lập tức siết lấy, vung dao chém vào không trung hai lần, nhưng chẳng có tí sức lực nào — lúc này nó mới nhận ra, bản thân cũng đang nằm trong tay người khác.

Quý Minh Hi hạ giọng nói: “Trẻ con thì không được chơi dao đâu nha, tịch thu rồi.”

Bàn tay đang cầm dao vẫn vung vẩy trong không trung, như thể muốn chém anh thành ngàn mảnh mới hả giận.

Kiều Ny nhận ra bên này có động tĩnh, khẽ gật đầu cúi xuống. Cô bé khom người, định hành lễ, nhưng cúi mới được nửa chừng thì cả người đã đổ rầm xuống đất.

Tiếng chuông báo năm phút vang lên trong phòng. Người đàn ông mơ mơ màng màng bò dậy khỏi tấm thảm, một tay chống đất đỡ cơ thể, mái tóc dài màu trắng rối bù, trong đôi mắt xanh biếc là vẻ mơ hồ vì chưa tỉnh ngủ. 

Ngoài màu tóc và màu mắt ra, khuôn mặt này lại giống hệt người đàn ông tóc đen ban nãy.

 

Hết

Chương 71:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page