Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

Chương trước

Chương sau

Đám tang thi còn lại vì nghe tiếng động nên theo bản năng dừng bước, tụ tập quanh thi thể không đầu của “người anh em xấu số”, mù quáng bò đến rồi hít hít ngửi ngửi — có tiếng động, nhưng lại chẳng có gì để ăn, lại còn bị ném ra từ xe tải… Thật tội nghiệp, thật đáng thương… Cuối cùng, chúng cũng đành ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy…

Trên xe, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tuy về lý mà nói, tang thi không thể theo kịp xe tải, đi một đoạn là bị bỏ rơi, nhưng hết đợt này đến đợt khác, cứ bị một bầy quái vật đuổi theo như thể săn mồi thì chẳng ai cảm thấy dễ chịu gì.

Tuy vậy, rõ ràng cô gái này không cố ý đâu… Vợ chồng mới cưới gây nhau chăng?

Theo lẽ thường, để giữ gìn đoàn kết thì chuyện lớn nên làm nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nhưng Nhậm Cường vẫn lưỡng lự — người khác vợ chồng son cãi nhau thì hoà giải cũng chỉ tốn công một chút, chứ cặp này mà cãi nhau… chắc tốn cả cái mạng!

Đúng lúc này, xe dừng lại. Hạ Hoàng Tuyền lập tức làm gương, nhảy xuống xe trước tiên. Một cú đá đẹp mắt lập tức khiến con tang thi vừa lại gần “bay màu” tại chỗ. Không dừng lại một giây nào, cô rút đao tiến lên, đem toàn bộ nỗi buồn bực trong lòng trút hết lên đám tang thi xui xẻo kia.

Có lẽ vì không muốn chết một cách dễ dàng, bản năng chiến đấu đã khắc sâu vào tận xương tuỷ cô từ lâu. Mỗi động tác của Hạ Hoàng Tuyền đều vô cùng đơn giản: phát hiện — chọn mục tiêu — chém.

Không có động tác thừa, không hề hoa mỹ, nhưng chính sự giản đơn ấy lại toát ra một vẻ đẹp thuần khiết và cổ xưa. Trong lúc chiến đấu, cô như hòa làm một với thanh đao trên tay — như thể chính là đao sống vậy.

Chỉ trong chốc lát, khu vực xung quanh đã được “dọn sạch”. Cô vung nhẹ để hất văng máu và mùi tanh khỏi thanh đao, rồi quay người nhìn về phía siêu thị. Xuyên qua cửa kính, có thể thấy rõ bên trong vẫn còn không ít tang thi đang lảng vảng qua lại. Bên ngoài quầy hàng lộn xộn, chứng tỏ đã có người từng vào đó càn quét một lượt.

“Có ai đi vào siêu thị không?” Nhậm Cường lên tiếng hỏi.

Sau khi nhìn nhau vài lượt, khoảng một nửa số nam giới đứng dậy.

Hạ Hoàng Tuyền liếc nhìn, thấy Lưu Lỗi cũng trong số đó. Cô tiến đến bên thùng xe, lạnh lùng nói với Thương Bích Lạc:

“Ngươi đi với ta.”

Cái tên này, chờ tới chỗ vắng người rồi, sẽ tính sổ cho rõ ràng!

“Được.”

Thương Boss dường như không hề ý thức được mình sắp gặp họa, đáp lại một cách rất dứt khoát.

Phản ứng đầu tiên của Nhậm Cường là:

— Cô gái này giận tới mức định giết người yêu luôn à?!

Anh vội vàng khuyên can:

“Tiểu Hạ, để hắn ở lại đây cũng có người bảo vệ mà, với lại cô cõng thêm một người cũng—”

Lời còn chưa dứt, Hạ Hoàng Tuyền đã hành động: cô đưa tay nhấc bổng chàng trai lên khỏi xe, rồi nhẹ nhàng vác thẳng lên vai — động tác y như nhấc một chai nước khoáng, chẳng chút khó khăn.

Làm xong tất cả, cô bình thản quay đầu lại hỏi:

“Anh vừa nói gì đó?”

“…Không… không có gì cả.”

Cứu tôi với! Đây là nữ tráng sĩ từ đâu đến thế này?!

Tư thế bị vác trên vai rõ ràng là vô cùng khó chịu, nhưng Hạ Hoàng Tuyền hiện giờ chính là muốn khiến hắn khó chịu! Còn dám nghĩ cô mê mẩn sắc đẹp của hắn sao? Cô sẽ cho hắn biết thế nào là “mơ ước”! Nghĩ đến đây, Hạ Hoàng Tuyền hung hăng vươn tay tát mạnh vào mông Thương Bích Lạc, lạnh giọng nói:

“Nhìn kỹ phía sau cho ta. Nếu có tang thi đến gần mà không báo, ta sẽ lấy ngươi ra làm mồi nhử!”

A, cảm giác chạm vào cũng khá săn chắc và có độ đàn hồi đấy chứ. Bảo sao hắn lại tự tin như vậy…

“…Tôi đã hiểu.”

Dù giọng điệu của Thương Boss vẫn mềm mỏng như mọi khi, nhưng Hạ Hoàng Tuyền lại mơ hồ cảm nhận được một tia sát khí nhàn nhạt, khiến tâm trạng cô bỗng trở nên vui vẻ hơn hẳn.

Chuẩn bị xong xuôi, Hạ Hoàng Tuyền túm lấy một túi nylon đựng vỏ hộp mì gói từ trên xe, sau đó dùng chân đá tung cánh cửa siêu thị. Cô vung vẩy túi rác trong tay vài vòng rồi ném mạnh vào trong. Mọi người chỉ nghe một tiếng “Rầm!” vang lên — túi rác trúng ngay một góc trống trên kệ, khiến nó ngã ầm xuống đất, kéo theo mấy cái kệ bên cạnh cũng đổ theo.

Tiếng động lớn này quả nhiên thu hút một lượng lớn tang thi, tạo cơ hội cho cả nhóm nhanh chóng tiến vào siêu thị. Khu vực đầu tiên là khu đồ ăn vặt, đã bị càn quét sạch sẽ. Hạ Hoàng Tuyền đảo mắt một vòng rồi nhận ra một sai lầm nghiêm trọng — cô hoàn toàn không quen thuộc địa hình siêu thị này, cũng chẳng rõ trong tận thế thì cần ưu tiên nhặt những món gì. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định không tự mình nghĩ ngợi phức tạp làm gì.

Thay vào đó, cô nhảy vọt lên quầy thu ngân, tiếp đó là vài cú nhảy liên hoàn, cuối cùng đáp xuống khu giữa các kệ hàng. Một tay cô rút đao, cắm sâu vào phần đỉnh kim loại của kệ, rồi nhẹ nhàng bật người đứng vững trên chuôi đao. Cô nhấc bổng Thương Bích Lạc trên vai lên cao:

“Cho ngươi ba phút, lập tức đưa ra kế hoạch hành động. Không thì ta ném thẳng ngươi xuống đấy.”

Từ độ cao đó, tuy không thể nhìn thấy hết toàn bộ hàng hóa trên kệ, nhưng cũng đủ để nắm rõ các phân khu bên trong.

Ba phút trôi qua nhanh chóng, Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đao, đổi tư thế vác người về lại như cũ, sau đó rút đao xoay người nhảy xuống khỏi kệ. Trong thời khắc nguy hiểm của tận thế, hai người tạm thời gác lại ân oán, phối hợp ăn ý cùng hành động.

“Đi thẳng về phía trước, kệ thứ ba, dãy giữa có ba lô thể thao…”

— Hạ Hoàng Tuyền không chút do dự bỏ qua loại ba lô lớn, chộp lấy một cái cỡ trung rồi ném thẳng lên lưng, Thương Bích Lạc nhanh tay kéo khóa mở ra.

“Rẽ trái, kệ đầu tiên, nước…”

— Nhặt lấy! Chắc tay ném về phía sau cho người đang cõng.

“Bên phải, kệ thứ hai là đồ hộp, phía trước kệ thứ hai là bánh quy…”

— Bắt được! Dù đang trong tình huống khẩn cấp, cả hai vẫn phối hợp thuần thục, sắp xếp vật phẩm vào ba lô theo đúng thứ tự, tận dụng tối đa không gian, hành động không chút lộn xộn.

“… Đèn pin… bật lửa và pin ở gần quầy hàng nhập khẩu…”

Sự kết hợp giữa trí lực xuất sắc của Thương Bích Lạc và khả năng hành động vượt trội của Hạ Hoàng Tuyền khiến quá trình thu thập nhu yếu phẩm diễn ra thần tốc, hiệu quả. Tang thi nào cản đường đều bị quét sạch.

Gần như đã thu dọn đủ thứ cần thiết và chuẩn bị rút khỏi siêu thị, thì — một mũi tên đen nhánh bỗng từ một góc khuất nào đó trong siêu thị lao ra, khiến Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng dừng bước.

Chỉ có thể đi theo hướng đó, giờ phút này cô hoàn toàn không còn khả năng thoát khỏi siêu thị.

“Hướng đó không đúng—”

“Câm miệng!” Hạ Hoàng Tuyền gầm nhẹ, trong lòng ngập tràn bực bội, lập tức lao nhanh về hướng mà người trên vai cô vừa khẽ chỉ. Nhưng sau khi chạy đến nơi, cả người cô sững lại.

Khoan đã, nếu cô không nhìn nhầm… thì nơi này là toilet nam?!

Vậy thì nói thật đi, rốt cuộc toilet nam thì có cái gì hấp dẫn mà chạy tới chứ hả?! Cảm thấy như có cái vòng sáng “biến thái” lơ lửng trên đầu mình, Hạ Hoàng Tuyền lướt nhanh một vòng trong nhà vệ sinh nam nhưng không phát hiện ra lấy nửa con tang thi. Vậy nên — cô chạy đến đây để làm cái gì?

Từ từ… Nếu không phải vì cô, vậy thì có phải là vì Thương Bích Lạc?

Ý nghĩ vừa lóe lên, cô liền cố ý lại gần một gian phòng vệ sinh bên cạnh. Quả nhiên, người đang nằm trên vai cô khẽ cứng đờ trong một khắc. Tuy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng lại bị Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén bắt được. Vậy nên… cô cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, kết quả chỉ vì hộ tống hắn đi… vệ sinh? Cô là bảo mẫu chắc? Có cần tiện tay giúp hắn… lau khô không hả?!

Đùa cái kiểu gì vậy?!

Nhưng mà… cũng không thể để hắn nhịn đi tiểu đến phát bệnh. Dù có ghét Thương Bích Lạc đến đâu, Hạ Hoàng Tuyền cũng không thấp kém tới mức làm loại chuyện như vậy.

Thế là, cô vươn tay túm lấy người đang nằm trên lưng, “Bốp!” một tiếng ném thẳng vào bồn cầu, cúi người túm cằm hắn, uy hiếp:

“Cho ngươi năm phút. Nếu hết giờ mà còn chưa xong, ta sẽ đi tìm một con tang thi nữ thật xinh đẹp tới giúp ngươi cởi quần, để thỏa mãn nhu cầu sinh · lý của ngươi.”

Rõ ràng, Hạ Hoàng Tuyền vẫn canh cánh trong lòng chuyện hiểu lầm nhảm nhí lúc trước, giờ đây rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trả đũa, khiến cô cảm thấy cực kỳ hả dạ.

“……”

Tác giả có lời muốn nói:

Muội tử này càng ngày càng biết cách tự đào hố ch.ết, ta cảm thấy rất vui nha xDDD

Thương Boss, ngươi vất vả rồi. Trong mạt thế, không có võ lực thì đúng là thiệt thòi mà, ha ha ha, xin hãy kìm nén bi thương…

Hết Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page