Nhảm nhí!
Không đau thì để hắn thử xem!
Nếu là nam tử hán, thì để nàng đâm thêm hai nhát vào xương sườn hắn thử coi!
Tên điên trời đánh này!
Nhưng nàng không dám, chỉ dám dùng ánh mắt đáng thương, yếu ớt nói: “Nếu ta bảo là đau… ngươi có thả ta ra không?”
Hai người vừa chạm đất, tiếng giao chiến trong động càng thêm rõ rệt.
“Biết đau rồi à…” Máu nóng thấm ra từ kẽ tay hắn, tạo thành một vệt đỏ chảy dọc qua mu bàn tay trắng trẻo, sắp thấm vào tay áo. Hắn bỗng khựng lại, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu, lập tức rút tay về, hai ngón tay kẹp lại, ghét bỏ lau lau lên vạt áo nàng.
Sư Tiên Tuyết đau đến trợn trắng mắt.
Đồ chó chết!!
Với cái bản mặt này mà cũng đòi theo đuổi nữ chính, nàng xin thề sẽ đứng ngược gội đầu!
Đúng lúc ấy, một đệ tử trẻ tuổi bị đuôi của Cửu Vĩ Hồ quét trúng, bay thẳng đến rơi ngay dưới chân hai người. Sáu con mắt chạm nhau, người bên cạnh nàng bỗng trở nên im lặng.
Phản diện mà im lặng… chắc chắn đang âm mưu chuyện gì.
Thế nhưng, biểu cảm của Ô Hưu Tang lại còn bình tĩnh hơn nàng tưởng. Hắn thậm chí còn tốt bụng đỡ lấy đệ tử Thanh Vân Tông bị thương kia.
Thiếu niên vận huyền y, tóc buộc cao, trán trắng điểm vài sợi tóc rối, đôi mắt đào hoa sáng rực, cả người toát lên thần thái rạng rỡ, không hề có chút nào của kẻ âm u sát khí. Giữa chân mày còn lộ ra vài phần ngây ngô trong trẻo của thiếu niên, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ tàn bạo vừa rồi khi vung kiếm giết người không chớp mắt.
Thấy Sư Tiên Tuyết nhìn mình, hắn còn dịu dàng nhắc nhở: “Đao kiếm vô tình, cô nương tránh sau lưng ta.”
Sư Tiên Tuyết sững sờ đến mức biểu cảm có phần hoảng loạn.
Phong cách gì mà chia rẽ dữ vậy, nhân cách gì mà kỳ quái thế này, tính cách gì mà biến hóa như gió lốc, Sư Tiên Tuyết thật sự bị chấn động.
Trong động, Cửu Vĩ Hồ đang giao chiến kịch liệt với người của Thanh Vân Tông. Dẫn đầu là một đôi nam nữ áo xanh, tu vi xem ra cao hơn hẳn. Linh lực của họ dồi dào, kiếm khí như cầu vồng, phối hợp ăn ý như một cặp kiếm lữ, khiến Cửu Vĩ Hồ đã mất lý trí phải liên tục lùi bước.
Trăng tròn treo giữa trời, thân thể Cửu Vĩ Hồ đầy những lỗ máu ghê rợn, ma khí trên người hắn dần tiêu tán, nhưng đầu óc lại càng thêm tỉnh táo. Hắn thở hổn hển, ánh mắt âm u đảo loạn, rồi đột nhiên dừng lại ở một hướng. Vết thương nơi đuôi bị chặt đau nhói, khiến sắc mặt hắn trở nên kỳ quái.
Hắn là ma hồ Cửu Vĩ, dù hiện tại yêu lực chỉ còn chưa đầy ba phần, thì chỉ riêng người tộc Vu Sơn cũng tuyệt đối không thể chặt đứt đuôi hắn mà không dùng đến tiên khí. Trừ phi… nữ nhân kia mang thần lực trong người, dùng ma huyết trên Kim Linh làm dẫn, phế bỏ tu vi của hắn. Như vậy, nàng rất có thể chính là người mà “kẻ đó” đang tìm kiếm.
Hắn phải lập tức đi báo tin mới được.
Nghĩ vậy, Cửu Vĩ Hồ bấm tay kết chú triệu hồi. Vô số tiểu yêu đầu đen từ bóng tối lao ra như nước vỡ bờ. Chúng không có ý thức, chỉ biết nghe lệnh, gặp người là cắn. Có người chém vỡ đầu chúng, chất lỏng màu xanh phun ra, bắn lên da thịt trần, lập tức phát ra tiếng xì xì như axit ăn mòn, khiến các tu sĩ đau đớn gào thét, vung kiếm chém loạn.
Số lượng tiểu yêu quá đông, giết mãi không hết. Huống hồ, chúng được nuôi bằng huyết hồ của Cửu Vĩ, dù có tiêu hao linh lực, cũng đủ để kéo tu sĩ chết dần trong hang động này.
“Xác mạc thú trong thân đều là độc dịch, dính phải một giọt, chưa đến một tuần trà là chết chắc.” Cửu Vĩ Hồ cười lạnh, “Để chúng chơi với các ngươi, ta thì không rảnh bồi tiếp.”
Quả nhiên, vũng chất lỏng tanh hôi kia không phải thứ tốt lành gì. Sư Tiên Tuyết sợ hãi sờ lên má, lặng lẽ rụt người lại, trốn sau lưng Ô Hưu Tang để băng bó vết thương.
Mọi người trơ mắt nhìn Cửu Vĩ hóa thành làn khói đen bỏ trốn. Vừa định đuổi theo, thì đám xác mạc thú đã kéo đến chặn đường, lao vào tấn công.
Sắc mặt Tống Thanh Thư trở nên nghiêm trọng.
Bọn họ đã quá khinh địch, đến khi nhận ra thì đã rơi vào thế yếu. Giờ muốn toàn vẹn rút lui, e là không thể.
Sau một thoáng trầm ngâm, nàng hạ quyết tâm: “Sư huynh, huynh đưa các sư đệ rút lui trước, để muội đoạn hậu.”
Nam tử áo xanh dáng người thanh thoát như tùng hạc, vung kiếm chém đứt đuôi xác mạc thú, quay đầu lại, lộ ra gương mặt tuấn tú như công tử thế gia. Hắn bảo vệ các sư đệ bị thương phía sau, vung kiếm vẽ ra một kết giới hình sóng nước màu xanh lam, ngăn cản đợt công kích của đám yêu vật.
“Muốn đi thì cùng đi. Ta tuyệt đối không bỏ lại muội.”
Đám xác mạc thú vây chặt lấy họ, trong động vang lên tiếng chen lấn nhường nhịn, tình nghĩa đồng môn hy sinh vì nhau khiến người ta cảm động đến thắt lòng.
Sư Tiên Tuyết quay đầu, rơi hai giọt nước mắt cá sấu: “Cảm động quá, muốn khóc luôn rồi.”
“Vậy thì chúng ta lùi xa một chút.”
Bị dính độc dịch thì không hay ho gì đâu.
You cannot copy content of this page
Bình luận