Ôn Chỉ một tay xách đồ ăn, một tay dắt Cố Tiểu Tiểu quay lại bệnh viện.
ICU mỗi ngày chỉ có hai khung giờ ăn, cho phép người nhà mặc đồ cách ly vào thăm mười phút, tiện thể đút ít đồ cho bệnh nhân nào ăn được.
Trước khi vào, Ôn Chỉ dặn Cố Tiểu Tiểu:
“Tiểu Tiểu, lát nữa em chờ chị ngay ở cửa này. Chị đút anh em ăn xong, xem tình hình một chút là ra ngay.”
“Em tuyệt đối không được đi theo bất kỳ ai, ai nói chuyện cũng đừng đáp, cứ đợi chị ở đây.”
Cố Tiểu Tiểu nghe hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô bé dựa vào tường, ôm chặt con gấu cụt nửa tai trong lòng, rụt rè mỉm cười với Ôn Chỉ.
Ôn Chỉ thấy vậy, xoa đầu cô bé:
“Ngoan, mười phút chị ra liền.”
Cố Tiểu Tiểu mỉm cười gật đầu.
Lúc này Ôn Chỉ mới yên tâm đi vào, thay đồ cách ly trong khu cách ly, che kín người, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo.
Trong ICU nằm không ít bệnh nhân nặng, có người già, cũng có những người trưởng thành ba bốn chục tuổi…
Cuối cùng, ở chiếc giường trong cùng, cô thấy Ôn Phương Minh mười tuổi.
Khóe môi sau lớp khẩu trang của Ôn Chỉ khẽ cong, cô bước nhanh đến bên giường.
Cô khẽ nói: “Ôn Phương Minh.”
Ôn Phương Minh đã tỉnh, nghe gọi tên mình thì ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn Ôn Chỉ đang che kín như vũ trang.
Cậu cảnh giác, khàn giọng nói:
“Cô là ai?”
Ôn Chỉ lập tức lấy cháo và bánh bao ra, bưng bát cháo, múc thìa chuẩn bị đút cậu.
“Ôn Phương Minh, chị là Ôn Chỉ, chị gái của em. Hôm qua là chị đưa em đến bệnh viện.”
Ôn Phương Minh chạm vào đôi mắt đẹp ấy, thoáng chốc lại chồng khít với nét mày mắt của mẹ trong trí nhớ.
Từ nhỏ, cậu đã biết mình có một chị gái lớn lên trong nhà giàu.
Nhưng Tết ba năm trước, ba cậu thắng một ngàn tệ, dẫn một người đàn bà về nhà, rồi giữa trời băng tuyết, ghét ba anh em vướng víu, đuổi cả ba đứa mặc phong phanh ra khỏi nhà.
Lúc đó đường cùng, anh trai bế em gái, dắt cậu đi tìm “chị cả” sống trong nhà giàu ấy, mong xin một chiếc áo giữ ấm, chút đồ ăn.
Nhưng đến cửa nhà chị còn chưa gặp mặt, quản gia nhà họ Ôn đã lao ra, cầm gậy đánh như đánh chó.
Để che cho cậu và em gái, anh trai bị đánh bầm dập khắp người, miệng ọc máu.
Tên quản gia còn không ngừng nói:
“Tiểu thư nhà chúng tôi bảo rồi, cô ấy không có mấy đứa em như các người. Đừng đến nhận họ. Muốn chết thì chết đâu xa, đừng để xác thối làm bốc mùi đến nhà họ Ôn!”
Xém chút nữa bọn họ đã chết trong mùa đông rét mướt năm ấy.
Chuyện này, Ôn Phương Minh ghi nhớ suốt ba năm.
Giờ nhìn Ôn Chỉ, trong mắt cậu dâng lên mấy phần oán khí.
“Hôm qua cảm ơn cô cứu tôi. Tiền viện phí anh tôi sẽ trả. Còn cái gọi là ‘chị gái’ thì tôi không có chị, tôi chỉ có một anh và một em gái!”
Nhìn dáng vẻ chịu nhiều ấm ức của cậu, trong lòng Ôn Chỉ dấy lên nghi hoặc.
Trước đây cô chưa từng gặp Ôn Phương Minh, sao vừa tỉnh lại cậu đã địch ý với cô như vậy?
Cô mím môi nở nụ cười, dịu giọng dỗ trẻ:
“Em nói không có chị thì coi như không có, nhưng cơm vẫn phải ăn, trước hết uống chút cháo đã.”
Nói rồi, cô múc một thìa cháo đưa đến miệng cậu.
Ôn Phương Minh bướng bỉnh mím chặt môi, quay đầu né tránh.
Mắt Ôn Chỉ khẽ nheo, đáy mắt thoáng sáng, cô giả vờ khẽ giận:
“Ôn Phương Minh, em không muốn ăn đồ chị mua, định tự bỏ đói mình sao?”
Ôn Phương Minh hất cằm:
“Đúng, tôi chính là…” không muốn ăn đồ của cô.
Còn chưa nói hết, Ôn Chỉ đã nhanh tay nhét liền hai thìa cháo vào miệng cậu.
Cô đắc ý cười:
“Giờ em đã ăn rồi, thì ngoan ngoãn ăn hết. Chị chỉ có mười phút, Tiểu Tiểu còn đang chờ một mình ngoài cửa. Em ăn xong sớm, chị ra sớm gặp Tiểu Tiểu.”
“Tiểu Tiểu mới bốn tuổi, một mình bên ngoài, không an toàn đâu.”
Cuối câu, giọng cô nặng hơn, cố ý nhắc cậu đừng quên mình còn em gái.
Quả nhiên, vừa nghe đến “Tiểu Tiểu”, ở lứa tuổi chưa giấu được tâm tư, mặt cậu viết đầy lo lắng.
Cậu lập tức giật bát cháo từ tay Ôn Chỉ, nốc một hơi hết sạch, rồi đưa lại cho cô.
Miệng còn đầy, nuốt chưa xong, cậu đã vội nói:
“Được rồi, tôi ăn xong rồi, cô ra xem Tiểu Tiểu đi. Tiểu Tiểu không biết nói, lại rất nhát, đừng dọa nó.”
“Đợi anh tôi đến, lúc đó cô giao Tiểu Tiểu cho anh ấy.”
Nhìn đứa trẻ mười tuổi bệnh tật yếu ớt, bản thân còn mệt mà vẫn lo cho Cố Tiểu Tiểu bên ngoài, mắt Ôn Chỉ dâng lên một tầng thương xót.
Cô dịu giọng:
“Bánh bao nhỏ này, đói thì ăn nhé. Chị phải đến sáu giờ tối mới vào đưa cơm lần nữa. Tối em muốn ăn gì?”
Nghĩ đến em gái cô độc bên ngoài, Ôn Phương Minh cắn môi đến tái nhợt, cúi đầu, khẽ ậm ừ:
“Sao cũng được, tôi không kén.”
Ôn Chỉ thấy vậy cũng không nói thêm:
“Được, chị liệu mà chọn.”
Cô nhét túi bánh bao vào tay cậu:
“Nhớ ăn.”
Nói xong, cô rời ICU.
Ôn Phương Minh nhìn tám chiếc bánh bao trong tay, đầu mũi toàn mùi thịt.
Ngẩng lên, bóng dáng Ôn Chỉ đã biến mất.
Nghĩ đến chuyện ba năm trước, mặt cậu lập tức sa sầm, ném bánh bao ra ngoài, bánh lăn đến cạnh gối.
Vài giây sau, cậu lại nhặt về, nắm chặt trong tay.
“Anh nói rồi, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, không được vứt bừa.”
“Bánh bao đâu có lỗi. Cùng lắm sau này để anh trả hết tiền cho cô ta. Chúng tôi sẽ không nợ cô ta một xu, ừ, không nợ!”
Ra khỏi ICU, Ôn Chỉ lập tức thấy Cố Tiểu Tiểu đang đứng tựa tường.
Lúc vào thế nào, lúc ra vẫn thấy y như thế.
Ngoan đến đáng thương.
Đáy mắt Ôn Chỉ dâng lên một tia thương cảm. Cô bước tới, ngồi xổm trước mặt cô bé:
“Tiểu Tiểu, anh em không sao, còn hỏi thăm em nữa.”
Nghe vậy, mắt đen của Cố Tiểu Tiểu bừng sáng, miệng nở nụ cười vui mừng.
Cô bé chỉ vào mình, rồi ra dấu “tốt”.
Ôn Chỉ hiểu, mỉm cười:
“Chị nói với nó rồi, em không sao, sống tốt, bảo nó đừng lo.”
Cố Tiểu Tiểu nghe xong càng vui, lập tức dang tay ôm cổ Ôn Chỉ, tựa đầu lên vai cổ cô, dùng cái ôm để bày tỏ lời cảm ơn.
Ôn Chỉ cảm nhận vòng ôm ấy, vỗ nhẹ lưng cô bé, dỗ dành.
Cô cúi nhìn bộ quần áo rách bươm mỏng như giấy trên người cô bé.
Cô không do dự:
Tiểu Tiểu, chị đưa em ra cổng mua bộ đồ mới nhé.”
Nói xong, Ôn Chỉ bế Cố Tiểu Tiểu, đi về phía cổng bệnh viện.
Cổng ra vào người qua kẻ lại, đông đến nỗi nhìn không rõ đường.
Bất chợt, một bàn tay túm lấy vạt váy Ôn Chỉ vừa ra khỏi cửa.
Cô lập tức cảnh giác quay lại.
Còn chưa kịp nhìn rõ người, đã nghe một giọng thiếu niên đặc trưng vang dội khắp khoảng không bệnh viện:
“Cô ta là kẻ buôn người, mau bắt lấy cô ta!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
21 giờ