“Lần trước trở về, cậu ấy còn đánh tôi một trận.”
“Con sói ngốc này thích cô đến vậy, cô nhất định phải cứu cậu ấy.”
Lúc này, đầu tôi rối tung, chỉ bắt được vài từ như “bán hàng”, “vũ k.h.í”.
Tống Ngân Việt đi bán hàng rong sao?
Tôi đi theo cậu thiếu niên đến một nơi khá hẻo lánh, quả nhiên nhìn thấy Tống Ngân Việt.
Anh đứng ở giữa, vẻ mặt lạnh lùng, xung quanh là một đám đàn ông to cao lực lưỡng, có người còn mang theo gậy sắt!
Đám người đó tỏ ra vô cùng hống hách, dùng gậy sắt chỉ thẳng vào Tống Ngân Việt, nói gì đó.
Tôi đứng quá xa nên không nghe rõ lắm.
Khi tiến lại gần, tôi mới nghe rõ Tống Ngân Việt dứt khoát nói: “Không đời nào.”
Nói xong, anh đẩy xe đi thẳng, không thèm quay đầu lại.
Nhưng đúng lúc đó, chuyện bất ngờ xảy ra.
Tên cầm đầu, sau khi thấy đe d.ọ.a và dụ dỗ không thành, nổi giận vung gậy sắt, nhắm thẳng vào người Tống Ngân Việt mà đ.á.nh.
Toàn thân tôi cứng đờ, đứng c.h.ế.t trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đến khi nhận thức lại được, tôi đã theo phản xạ lao tới chắn cho anh.
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi không chịu nổi mà ngất đi.
Trước khi mất ý thức, tôi mơ hồ nhìn thấy Tống Ngân Việt mắt đỏ rực, gào thét ôm lấy mình.
Sau đó, một bóng trắng lướt qua, và tiếng hét của thiếu niên tai hổ vang lên: “Tống Ngân Việt, dừng lại, dừng lại! Không được gi.ế.t người, không được gi.ế.t người!”
11.
Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Cơn đau âm ỉ ở sau lưng, tôi khẽ cử động, rồi không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Người đang gục bên cạnh giường nghe thấy tiếng động, lập tức bật dậy.
Là Tống Ngân Việt.
Đôi mắt anh đỏ hoe, trông như vừa khóc.
Muốn ôm tôi, nhưng lại sợ làm tôi đau, nên ngoan ngoãn ngồi xuống, giọng đầy tủi thân: “Vợ ơi, anh tưởng sẽ không được gặp em nữa.”
Đáng yêu quá mức.
Tôi không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu anh.
“Bây giờ em vẫn khỏe mạnh đây thôi, đúng không? Thế còn mấy người kia, cuối cùng giải quyết thế nào?”
Nghe vậy, anh đắc ý nhướng mày: “Anh dọa cho bọn họ ngất hết rồi.”
“Khi tỉnh lại, bọn họ hoảng sợ kể khắp nơi rằng có yêu quái sói, nhưng không ai tin, còn bị coi là th.ầ.n k.i.nh.”
“Đợi đến tối, anh lại đánh cho bọn họ một trận ra trò.”
Nói xong, anh nghiêng đầu cọ nhẹ vào người tôi, vẻ mặt đầy lấy lòng: “Vợ ơi~ Anh đã giúp em trả thù rồi!”
Tôi khẽ hừ một tiếng: “Thế còn chuyện anh ra chợ bán hàng là sao?”
Một giây sau, gương mặt Tống Ngân Việt hiện rõ vẻ khó xử, ấp úng không nói nên lời.
Tôi liếc sang một cái, ánh mắt đủ khiến anh lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn thú nhận.
“Tộc của bọn anh phải tự mình xuống nhân gian để tìm người mình yêu thương. Nhưng vì hình dạng nguyên bản quá dữ tợn, nên các cô gái nhân gian thường sợ hãi và từ chối bọn anh.”
“Lâu dần, tỷ lệ sói con được sinh ra càng ngày càng thấp.”
“Từ khi có nhận thức, anh đã luôn nghe tộc trưởng dặn dò: ‘Tiết kiệm là món hồi môn tốt nhất của sói đực. Cháu chẳng có gì, lấy gì để người ta chịu ở bên cháu?’”
“Vậy nên, anh luôn ghi nhớ lời dặn đó, muốn dành cho em một tương lai tốt đẹp.”
“Nhưng đi làm ở sở thú là do hợp đồng ràng buộc, không có lương. Anh lại không có bằng cấp, chỉ còn cách ra chợ bán hàng để kiếm tiền.”
Như nghĩ đến điều gì đó, anh bỗng nở một nụ cười rạng rỡ: “Bây giờ anh đã tiết kiệm được rất nhiều tiền rồi!”
Nhưng ngay sau đó, anh cúi đầu, vẻ mặt đầy buồn bã: “Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là ảnh hưởng của gia đình gốc. Anh biết mình không đủ dũng cảm, khi đối diện với em lại cảm thấy tự ti, sợ em sẽ ghét bỏ anh.”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Tống Ngân Việt, tôi cảm thấy vô cùng xót xa.
“Em thích anh, không phải vì thân phận của anh, cũng chẳng liên quan đến hoàn cảnh xuất thân của anh.”
You cannot copy content of this page
Bình luận