Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Tâm ý của tôi dành cho Yến Chính Dương, dì Yến đương nhiên hiểu rất rõ.
Vì vậy, dì thường xuyên tạo điều kiện cho chúng tôi ở bên nhau.
Có lần, dì bảo Yến Chính Dương đi siêu thị mua gói muối, còn kín đáo ra hiệu cho tôi lấy cớ đi theo.
Dì biết rằng, chỉ cần được ở bên Yến Chính Dương, thì dù làm gì, tôi cũng thấy rất vui.
Tôi luôn nghĩ, rồi sẽ có ngày tâm nguyện của mình thành hiện thực.
Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu thấy hoảng hốt.
Về đến nhà.
Tôi lật lịch xem qua, nhận ra Chủ nhật tuần sau là sinh nhật ông ngoại của Yến Chính Dương.
Mỗi năm vào ngày này, gia đình đều đến nhà cậu mừng sinh nhật ông.
Vậy nên, chắc chắn Chủ nhật cậu ta sẽ không đi xem phim với Tống Thi.
Như vậy, chỉ còn lại thứ Bảy.
Tôi lập tức mở trang web cập nhật lịch thi đấu thể thao trong tuần.
Thật khéo, tối thứ Bảy ở nhà thi đấu có một trận bóng rổ chuyên nghiệp, đúng đội mà Yến Chính Dương thích.
Vé đã bán hết.
Nhưng không phải không có cách.
Trước đây, tôi cũng từng định đi xem trận đấu với Yến Chính Dương, nhưng không mua được vé.
May mắn quen một “cò vé”, chưa đến hai phút đã giải quyết xong, chỉ cần trả thêm phí dịch vụ.
Dù sao, trên đời này chẳng có tấm vé nào mà “cò vé” không xoay được.
Tôi nhắn tin cho người đó qua WeChat, rất nhanh nhận được phản hồi:
“Không vấn đề.”
Thở phào nhẹ nhõm, tôi lập tức gọi điện cho Yến Chính Dương, rủ cậu ta đi xem trận đấu vào thứ Bảy.
Nghe đến tên hai đội thi đấu, Yến Chính Dương ngạc nhiên thấy rõ, giọng đầy bất ngờ:
“Cậu mua được vé rồi à?”
“Tất nhiên.”
Tôi có chút tự đắc.
Cậu ta không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
“Tối thứ Bảy, đúng không? Được.”
Nghe cậu ta đồng ý nhanh chóng như vậy, tôi như trút được gánh nặng.
Xem ra, Yến Chính Dương không hề nhận lời Tống Thi đi xem phim vào cuối tuần.
Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều.
Thời gian nhanh chóng trôi đến thứ Sáu.
Tôi muốn mua một chiếc váy dài để mặc vào ngày mai khi đi xem trận đấu với Yến Chính Dương, nên rủ cô bạn thân Vũ Nhạc đi dạo phố.
“Đi xem bóng rổ với Yến Chính Dương thì phải mặc sao cho quyến rũ vào.”
Vũ Nhạc nghiêm túc gợi ý.
Ý tưởng này quá ngây thơ.
Tôi thở dài, lắc đầu.
Có lần đi biển với Yến Chính Dương, tôi đã bỏ bao công sức chọn một bộ bikini thật đẹp, vậy mà cậu ta thậm chí không thèm liếc mắt một cái.
“Nếu chỉ cần ăn mặc gợi cảm là câu được Yến Chính Dương, chắc giờ con chúng tôi đã lớn đủ đi mua nước tương rồi.”
Tôi giả vờ nói quá lên.
Vũ Nhạc tỏ ra rất đồng cảm.
“Cậu nói xem, liệu Yến Chính Dương có xem cậu như anh em không?”
“Nếu thế thì chán quá. Cậu là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cũng không phải không có người theo đuổi, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ?”
“Cậu nghĩ là tớ muốn thế à.”
Thú thực, đôi lúc tôi nghi ngờ, chẳng lẽ kiếp trước mình đã gi*ết ch*ết Yến Chính Dương, nên kiếp này phải trả nợ cho cậu ta hay không?
Nếu không, tại sao tôi lại mê muội đến mức không thể buông bỏ như vậy?
Vũ Nhạc cũng chẳng biết khuyên gì thêm, chỉ lắc đầu.
Hai chúng tôi tiếp tục đi dạo mua sắm.
Chiều thứ Bảy, tôi vừa định nhắn tin cho Yến Chính Dương để báo trước, thì điện thoại reo.
“Tri Vi, có lẽ chiều nay tôi không đi xem trận đấu được, nên báo cậu trước một tiếng.”
Tôi ngớ người, lập tức nhắn lại hỏi:
“Tại sao?”
Không lâu sau, cậu ta trả lời, chỉ vài chữ ngắn gọn:
“Có chút việc.”
Cậu ta không nói cụ thể là việc gì, chỉ đơn giản nói thế rồi im bặt.
Tôi đứng sững một lúc lâu, thực sự không cam tâm cả tuần mong đợi lại tan thành mây khói.
Thế nên, tôi nhắn thêm:
“Tôi vất vả lắm mới kiếm được vé đấy. Cậu chắc chắn không đi à? Việc đó không thể dời lại được sao?”
Một lúc lâu sau mới nhận được hồi đáp:
“Chắc không đi được, xin lỗi.”
Tôi hoàn toàn ỉu xìu.
Gì thế này, lúc nào cũng như vậy, không bao giờ báo trước.
Giờ chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ diễn ra trận đấu, vé lại là vé “cò”, làm sao mà trả lại được?
Thôi kệ, đi xem một mình vậy.
Tôi gọi cho Vũ Nhạc, hỏi cô ấy có muốn đi xem bóng rổ không.
Cô ấy tỏ ra khó hiểu.
“Sao thế, chẳng phải cậu định đi với Yến Chính Dương sao?”
“Cậu ta có việc đột xuất.”
“Vé đắt thế mà cậu ta còn cho cậu leo cây à?”
Tôi không biết trả lời sao.
Cô ấy thở dài, rồi nói:
“Tớ rất muốn đi với cậu, nhưng cậu cũng biết, anh chàng mỹ thuật hôm nay rủ tớ đi xem phim. Tớ đã để ý anh ấy lâu lắm rồi, lỡ lần này không đi, chắc không còn cơ hội nữa.”
Đồ mê trai bỏ bạn.
Không còn ai đi cùng. Chẳng lẽ lại vứt vé?
Buổi tối, tôi một mình đi đến nhà thi đấu.
Khán đài đông nghịt, hầu như không còn chỗ trống, phần lớn khán giả đều là nam, chắc hẳn là những người hâm mộ trung thành của đội bóng.
You cannot copy content of this page
Bình luận