Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Từ ngày đó, Trần Dương chính thức trở thành người hầu riêng của tôi. 

 

Hắn phục vụ tôi từ ăn mặc, ăn uống đến việc đi dạo chơi, mua sắm, thỉnh thoảng còn phải chịu những lời trêu chọc và mỉa mai của tôi. 

 

Một lần, khi hắn làm bánh kem, tôi nổi giận: “Bánh kem gì mà ngọt ngấy thế này? Anh học quy tắc làm giúp việc kiểu gì đấy? Chú Vương chẳng lẽ không dạy anh à?”

 

Chú Vương nhẹ cúi người, giọng điềm tĩnh: “Tất cả đã được dạy qua rồi ạ.”

 

Trần Dương nhìn chiếc bánh kem bị tôi hất xuống đất, lặng lẽ cúi người thu dọn mớ hỗn độn, khẽ nói: “Tôi sẽ làm lại một cái khác.”

 

Tôi cười lạnh: “Làm lại vẫn khó ăn như thế thôi!”

 

Lúc hắn chuẩn bị nước tắm, tôi lại kiếm cớ gây chuyện.

 

“Nước nóng thế này, anh định nấu chín tôi luôn à?”

 

Trần Dương nhíu mày, bình tĩnh đáp: “Hai hôm nay cô hơi cảm nhẹ.”

 

Tôi hừ một tiếng: “Tôi thấy anh chỉ đang nhân cơ hội để trả thù thôi.”

 

Có lẽ do đến kỳ kinh nguyệt, mấy ngày nay tính tình tôi nóng nảy đến cực điểm, liên tục tìm cách trút giận lên Trần Dương.

 

Thế nhưng, hắn đều nhẫn nhịn mà không hề phản kháng.

 

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy Trần Dương đang học cách cắt tỉa cành hoa cùng chú Vương.

 

Hệ thống bất ngờ online, im lặng quan sát cảnh tượng ấy.

 

Tôi mở lời trước: “Không phải cậu bảo nam chính là kẻ có lòng tự trọng cao ngất trời, sẽ không cúi đầu vì năm đấu gạo hay sao?”

 

Hệ thống lặng thinh vài giây rồi nói: “…… Cô giỏi.”

 

Tôi chớp mắt đầy chân thành: “Hì, cậu cũng có thể giỏi giống tôi mà.”

 

Hệ thống: “?”

 

Tôi: “Cậu chém gió cũng giỏi lắm đấy.”

 

Hệ thống đã chặn tin nhắn của bạn.

 

Chọc tức hệ thống đã trở thành nhiệm vụ hàng ngày không thể thiếu của tôi. 

 

Sau khi đấu khẩu xong với nó, tâm trạng tôi trở nên vô cùng sảng khoái, vì vậy quyết định dẫn Trần Dương đi dạo phố.

 

Tuy nhiên, tôi bực tức quát lên: “Đi nhanh như vậy làm gì? Nghĩ mình là xúc xích chạy đi à?”

 

Trần Dương: “…”

 

Bỗng nhiên, từ phía trước vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: “Trần Dương?”

 

Chậc, quả nhiên là nam nữ chính, hễ ra đường là sẽ tình cờ gặp nhau.

 

Rõ ràng Bạch Điềm cũng nhìn thấy tôi. 

 

Sắc mặt lập tức sa sầm, lao nhanh tới trước mặt tôi, giọng không mấy vui vẻ: “Cô cũng ở đây làm gì?”

 

Tôi vội vàng trốn ra sau lưng Trần Dương, kéo nhẹ vạt áo hắn.

 

Ngước đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Cô ấy hung dữ quá, làm người ta sợ rồi, huhu~”

 

Điều khiến tôi giật mình là Trần Dương lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng dịu dàng nói: “Đừng sợ.”

 

Bạch Điềm tái mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Trần Dương, em có chuyện muốn nói riêng với anh.”

 

Thực ra, tôi chẳng có chút hứng thú nào với mối quan hệ phát triển giữa nam nữ chính. 

 

Dù sao thì năm năm sau cũng rời đi, mục tiêu của tôi chỉ là tận hưởng cuộc sống của một bà chủ giàu có.

 

Vốn định nói rằng mình sẽ qua cửa hàng vàng bên cạnh dạo một chút. 

 

Giờ đã là đại gia, thói quen của một người nghèo vẫn khó bỏ, tôi vẫn mê mẩn vàng ròng.

 

Ai ngờ, Trần Dương đột nhiên mở miệng: “Tôi không có gì để nói với cô.”

 

Nói xong, hắn kéo tay tôi — kẻ đang hóng chuyện vui — quay người bỏ đi.

 

Bạch Điềm đứng giữa trung tâm thương mại, hét lớn về phía chúng tôi: “Em biết mẹ anh bị bệnh, anh ở bên cô ta cũng chỉ vì chữa bệnh cho mẹ anh, đúng không?”

 

“Em biết anh có nỗi khổ riêng…”

 

Tôi nhướng mày đầy hứng thú, không ngờ cô nàng Bạch Điềm này không đến nỗi ngốc không có não.

 

Quay đầu lại để xem phản ứng của Trần Dương. 

 

Hắn nhìn Bạch Điềm chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói lạnh như băng: “Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không liên quan đến cô. Chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần, cô quản hơi nhiều rồi đấy.”

 

Bạch Điềm lập tức đỏ hoe cả vành mắt.

 

Đứng bên cạnh với tư cách nữ phụ độc ác, tôi nhìn cảnh này mà cũng thấy có chút xót xa.

 

Trong lòng thầm cảm thán: Cái miệng của Trần Dương đúng là độc thật đấy.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page