Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Thôi đi, vốn không phải điều gì bí mật, để hắn quay lưng lại chẳng qua vì ta cảm thấy trước mặt người khác mà cầu nguyện có chút ngượng ngùng.
“Thế ngươi viết gì?” Ta bắt đầu tò mò.
“Bí mật.”
“Cái gì! Nguyện vọng của ta đã bị ngươi xem, thế mà ngươi lại không nói cho ta biết ngươi viết gì.”
Ta thực sự muốn nổi giận.
“Đó là ta tự nhìn thấy, chứ không phải ngươi nói cho ta nghe.”
Tạ Từ đáp, ngụ ý rằng hắn biết là nhờ bản lĩnh của mình, còn ta cũng phải tự dựa vào bản lĩnh để biết được.
“Sớm biết vậy ta đã không viết trước, như vậy ta cũng có thể lén xem của ngươi…” Ta nhỏ giọng lầm bầm, không dám lớn tiếng phàn nàn.
Tạ Từ nghe thấy con hồ ly nhỏ bên cạnh mình đang lẩm bẩm bất mãn, lại càng cảm thấy thú vị.
Có người bên cạnh, dường như cuộc sống cũng trở nên sống động hơn nhiều.
“Không thì ngươi thử nói lại điều ngươi ước cho ta nghe, ta sẽ nói điều ta đã viết cho ngươi.” Tạ Từ nhìn người bên cạnh đang phồng má tức giận, nhẹ giọng đề nghị.
Hắn không rõ từ lúc nào bản thân lại có tâm tình như vậy, tối nay lại làm ra bao nhiêu việc hoang đường đến thế.
“Được thôi!”
Tạ Từ thấy tiểu yêu quái trước mặt, đôi mắt sáng ngời đến mức tựa như ánh sao, khiến người ta không cách nào rời mắt, dường như có thể hút hồn người.
Sau đó, nàng chậm rãi nói: “Điều ta viết là… mong ta có thể có một nơi ổn định để sống, trường thọ cùng trời đất; mong tộc trưởng gia gia hưởng phúc mãi mãi, mong… mong Tạ Từ tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý.”
Có lẽ do hơi ngại ngùng, khi nói đến điều ước liên quan đến Tạ Từ, nàng hơi ấp úng một chút.
Dứt lời, nàng đột nhiên nghiêng người tới gần, nhìn thẳng vào hắn: “Ta nói xong rồi, giờ đến lượt ngươi.”
Đồng tử của Tạ Từ hơi co lại, dường như có thứ gì đó không biết từ khi nào đã lặng lẽ bén rễ trong lòng.
Nhìn người trước mặt đột nhiên đến gần, hắn im lặng một lát rồi chậm rãi mở lời: “Sở đắc giai sở nguyện, sở ngộ giai sở cầu.”
(Những gì có được đều là điều mong muốn, những gì gặp được đều là điều tìm cầu.)
Nghe xong điều ước của Tạ Từ, ta cảm thấy hình như cũng không khác điều mình viết là bao, chỉ là lời lẽ có vẻ văn nhã hơn chút.
“Có phải rất giống điều ta viết không?” Ta dè dặt xác nhận.
Tạ Từ khẽ gật đầu, đáp: “Tâm thành thì linh nghiệm.”
Chúng ta, nhất định sẽ linh nghiệm.
Tạ Từ dẫn ta đến trước một cánh cổng phủ đệ, rồi nói rằng hắn có việc cần xử lý, bảo ta ở đây chờ.
Nói xong liền xoay người định rời đi, may mà ta nhanh tay, vội vàng nắm lấy vạt áo của hắn.
“Ngươi đi bao lâu? Ngươi không ở đây, ta biết phải làm sao?!”
Tạ Từ mà đi, ta không tiền, không chốn nương tựa, lấy gì mà ăn uống đây chứ.
“Hửm, luyến tiếc ta sao?” Tạ Từ khẽ cười, giọng điệu mang theo ý trêu chọc.
Trông có vẻ tâm trạng rất tốt, dung nhan vẫn như ngày nào, tuyệt sắc khuynh thành.
“Phải, ta luyến tiếc.” Ta gật đầu, chẳng hề giấu giếm.
Con đường trước mắt mờ mịt, tâm trạng hiện giờ thực sự chẳng tốt chút nào.
“Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng quay lại. Quần áo và đồ dùng đều ở trong nhẫn trữ vật, trong phủ có người, nếu cần gì cứ tìm nàng.”
Nói xong, hắn liền biến mất tại chỗ, nhanh đến mức ta còn chưa kịp phản ứng.
Thật là!
Không phải chứ, cái nhẫn trữ vật ấy ta còn chưa dùng bao giờ.
Không phải ta lười, mà là không mở được!
Tạ Từ chắc hẳn không nghĩ đến việc nhẫn trữ vật lại không mở ra được.
Hắn biết ta pháp thuật kém cỏi, nhưng chắc chắn không ngờ lại tệ đến mức này.
Bất lực, ta đành phải vào trong phủ tìm người giúp.
Trong phủ chỉ có một nữ tử tên là Thanh Lê, dung mạo vô cùng xinh đẹp, gọi ta là “Bạch cô nương”.
Ta muốn nhờ nàng ta giúp mở nhẫn trữ vật, nhưng nàng ta lại nói bản thân cũng không mở được.
“Tại sao? Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Ta hoàn toàn bối rối.
“Bạch cô nương, đây là vật của Thiếu chủ, linh khí nhận chủ. Một khi đã giao cho cô nương, ngoài Thiếu chủ và cô nương, không ai có thể mở được.”
Thanh Lê kiên nhẫn giải thích, rồi lập tức đưa ra cách giải quyết.
“Nhưng cô nương không cần lo lắng, trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu thiếu quần áo, ta có thể gọi người làm gấp vài bộ, mọi thứ cứ ghi vào sổ của Thiếu chủ là được.”
Ta yêu thích vị tỷ tỷ xinh đẹp và chu đáo này vô cùng.
“Tạ Từ là Thiếu chủ của các ngươi?”
Ta bất ngờ hỏi, không ngờ thân phận của hắn lại cao quý đến vậy.
Đúng là vận may của mình quá lớn rồi!
Thanh Lê khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Thật ra, Thiếu chủ đã sớm nắm quyền, chỉ là người không để tâm đến những danh xưng này, nên chúng ta không thay đổi cách gọi.”
Ta nghe xong, trong lòng cảm thấy đúng là mình lời to.
Hê hê, ngày trước vô tình xông vào bí cảnh, lại gặp được Tạ Từ.
Quả nhiên, vận khí của mình không phải dạng vừa, vừa đến đã ôm được một cây đại thụ vàng ròng.
You cannot copy content of this page
Bình luận