Danh sách chương

Lý Tẫn trầm ngâm, lần đầu tiên phá lệ mua giỏ trái cây và bó hoa đặt cạnh giường bệnh của anh tôi.

 

Vẻ mặt cũng hiếm khi dịu dàng như vậy.

 

“Tưởng Cố Thức, chân bị thương thì phải tĩnh dưỡng. Nếu bây giờ chưa trả được nợ, tôi có thể cho gia hạn.”

 

Lý Tẫn tự tay gọt một quả táo xiêu vẹo đưa cho anh tôi.

 

“Tuy anh nói chuyện rất khó nghe, nhưng đá anh là lỗi của tôi. Tôi sẽ cho bác sĩ giỏi nhất khám lại và chịu toàn bộ chi phí cho đến khi anh xuất viện.”

 

Anh còn cứng nhắc thêm một câu: “…Xin lỗi.”

 

Cửa vừa khép lại, anh trai đã túm lấy tay áo tôi.

 

“Hôm nay Lý Tẫn cười với anh sáu lần! Còn xin lỗi anh nữa!”

 

“Em gái ơi, quả táo này chắc chắn có độc, anh không dám ăn!”

 

Tôi mặt đầy chán ghét, giật tay áo về.

 

Anh trai nhìn ra ngoài phòng bệnh, thấy Lý Tẫn đi xa rồi, liền hạ giọng: “Lý Lý, nếu anh nói… có một cách vừa xóa sạch toàn bộ nợ, vừa khiến Lý Tẫn biến mất khỏi thế giới này mãi mãi…”

 

“Em nghĩ sao?”

 

Tim tôi thót mạnh, hiểu ngay ý ngoài lời của anh ấy.

 

12.

 

Trở về nhà, đầu óc tôi cứ bồn chồn không yên, trong đầu liên tục lặp lại câu nói của anh trai: “Để Lý Tẫn biến mất mãi mãi.”

 

Lý Tẫn nghịch tay tôi, bóp nhẹ rồi lại bóp mạnh.

 

“Tưởng Cố Thức nói gì với em? Vừa về đã hồn vía lên mây.”

 

“Không có gì.” Tôi vô thức rụt tay lại: “Em chỉ đang nghĩ… làm sao trả tiền cho anh nhanh nhất.”

 

“Không phải đã nói là không vội rồi sao? Hơn nữa số tiền đó… chẳng phải còn có cách khác à?”

 

Lý Tẫn chống cằm, nhìn tôi chằm chằm, ý tứ không rõ.

 

Tôi rùng mình một cái ———

 

Lý Tẫn… chẳng lẽ biết chuyện anh trai bàn với tôi?

 

Tôi đang do dự, không biết có nên nói thật hay không.

 

Ngón tay dài của anh hơi cong, gõ xuống mặt bàn mang theo ý cảnh cáo.

 

“Này, Tưởng Đạo Lý, đừng lơ đãng.”

 

Tôi giật mình, tim như mắc ở cổ họng: “Lúc nãy anh nói… cách nào cơ?”

 

Tôi chăm chú quan sát sắc mặt của Lý Tẫn.

 

Anh lúc đỏ mặt, lúc lại tránh né ánh mắt tôi — nhìn kiểu nào cũng không giống người nghi ngờ hay chất vấn, mà giống… hơi ngốc một chút.

 

Tôi lén thở phào.

 

Lý Tẫn nói gấp: “Em, em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?”

 

“Hay là… em vốn không thích…”

 

Thấy tôi từ nãy đến giờ cứ phân tâm, Lý Tẫn dừng lại, không nói tiếp nữa, trong đôi mắt đen lóe qua một chút thất vọng.

 

Cà vạt bị anh kéo lệch sang một bên, cuối cùng như buông xuôi mà nới lỏng ra.

 

“Thôi… dù sao cũng còn thời gian, chuyện này để sau nói.”

 

“Chiều mai, anh dẫn em đi gặp một người, nhớ ăn mặc đẹp một chút.”

 

13.

 

Không ngờ Lý Tẫn lại dẫn tôi đến nhà cũ của nhà họ Lý, nắm tay tôi đi lên tầng hai, dừng trước một cánh cửa gỗ chạm trổ.

 

Anh đưa tay gõ cửa, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Người phụ nữ đẹp nhất thế giới — Lý Tú Lan, mở cửa nào, con đến thăm đây.”

 

Một bàn tay đầy nếp nhăn mở cửa, một bà cụ tóc bạc trắng hé đầu ra.

 

“Viễn Chi, con về rồi à?”

 

Lý Tẫn bật cười bất lực, quay sang nhìn tôi: “Bà nội bị bệnh, thường hay nhận nhầm người. ‘Tống Viễn Chi’ là tên ông nội anh.”

 

“Năm xưa, ông anh vì bà mà từ bỏ gia nghiệp, ở rể vào nhà họ Lý. Trước lúc mất, người ông lo nhất cũng là bà.”

 

Bà nội Lý bất ngờ nắm lấy tay tôi.

 

Lòng bàn tay bà rất ấm.

 

“Cô bé nào đây, ngoan quá chừng.”

 

Lý Tẫn đón lời trôi chảy: “Là bạn gái của A Tẫn.”

 

“Thằng bé từng hứa với bà, rằng nếu có người mình thích, sẽ dẫn về cho bà xem.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page