Danh sách chương

“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.” 

 

Một giọng nam cắt ngang tiếng nấc của Bạch Thất Thất, Yến Tử Hành dựa vào cửa phía sau cô ta. 

 

Anh ta nhìn Bạch Thất Thất với vẻ mặt u ám, không chớp mắt, không rõ đã đến từ bao giờ, nghe được bao nhiêu. 

 

Bạch Thất Thất lập tức hoảng loạn, ngơ ngác nhìn Yến Tử Hành bất ngờ xuất hiện ở cửa. 

 

Chu Khí Dã lấy miếng dán cá nhân từ tay tôi, cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi và dán lên.

 

Khi Chu Khí Dã cúi xuống, Bạch Thất Thất lập tức nhận ra sự hiện diện của tôi. 

 

Cô ta đứng yên không nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch như tượng. 

 

Vẻ đẹp dịu dàng của cô ta hơi méo mó, đôi mắt đẹp đầy xấu hổ và bối rối.

 

Chu Khí Dã cởi áo khoác vest của mình ra, phủ lên vai tôi lạnh lẽo, dẫn tôi rời khỏi sân thượng. 

 

Trước khi đi, tôi mơ hồ nghe thấy Yến Tử Hành nói một câu.

 

“Bạch Thất Thất, cô được lắm.”

 

11

 

“Nghe nói gần đây thiết lập nhân vật của Bạch Thất Thất sụp đổ, Yến Tử Hành đã theo lời gia đình đi xem mắt.” 

 

Lâm Dao nằm hút trà sữa trên ghế sofa trong phòng ngủ của tôi, nói một cách mơ hồ. 

 

Tôi đang đắp mặt nạ, đáp lại một cách vô tâm.

 

“Có thể chỉ là cãi nhau vài ngày là hòa giải mà thôi.” 

 

Lâm Dao suy nghĩ một lát, đột nhiên nhiệt tình lại gần hỏi tôi.

 

“Này, gần đây anh Chu đang theo đuổi cậu mạnh mẽ thế, cậu nghĩ sao?” 

 

“Ba mẹ tớ khá thích Trần Bách Hạo, chỉ có anh trai tớ là không mấy thích anh ấy.” 

 

Lâm Dao cong môi.

 

“Tớ cũng không thích Trần Bách Hạo, luôn có cảm giác anh ta giả tạo, hoàn toàn là người ích kỷ.” 

 

“Cậu còn nhớ chuyện lần trước cậu rơi xuống bể bơi không? Thấy cậu rơi xuống, anh Chu như không còn muốn sống nữa, lập tức nhảy xuống cứu cậu đấy.”

 

Khi nhận ra điều đó, tôi đột nhiên dừng tay đang thoa sản phẩm chăm sóc da.

 

“Không phải Trần Bách Hạo đã cứu tớ sao?” 

 

“Tất nhiên là không, hơn nữa gia đình tớ với anh ta còn có giao dịch kinh doanh, không hiểu sao, tớ cứ thấy người này…” 

 

Tôi không chú ý nghe những gì cô ấy nói tiếp, bởi vì tôi luôn nghĩ là Trần Bách Hạo đã cứu mình. 

 

Lần trước hỏi, anh ta cũng không phủ nhận, hóa ra là Chu Khí Dã?

 

12

 

Chỉ vài ngày sau đó, Trần Bách Hạo mời tôi đi ăn tối. 

 

Ngồi đối diện với người đàn ông này, tôi lại nghĩ về những gì Lâm Dao đã nói. 

 

Chúng tôi ăn tối trong im lặng, và lúc này Chu Khí Dã cùng vài người từ công ty của anh ấy bước vào nhà hàng. 

 

Ngay khi vừa vào cửa, anh ấy dường như đã có radar, lập tức nhìn thấy tôi. 

 

Sau đó, họ ngồi xuống ở vị trí ngay bên cạnh chúng tôi.

 

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi lén nhìn qua. 

 

Anh dựa lơi trên ghế, ngón tay châm một điếu thuốc, gương mặt như tranh vẽ, vừa lạnh lùng cao quý, vừa có vẻ buồn bã.

 

Sau khi ăn xong, tôi và Trần Bách Hạo lần lượt rời khỏi nhà hàng.

 

Chiếc xe đỗ không xa lắm, chúng tôi vừa bước ra đường đi bộ, một chiếc xe hơi nhỏ đột ngột lao về phía tôi với tốc độ cao. 

 

Hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, tôi cứng đờ nhìn chiếc xe càng lúc càng gần, dù muốn tránh cũng không thể bước nổi.

 

Giây tiếp theo, tôi bất ngờ được ôm vào một vòng tay ấm áp. 

 

Tim đập thình thịch, tôi bàng hoàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng. 

 

“Em còn định lợi dụng tôi đến bao giờ nữa đây.” 

 

Lời nói mang theo ý cười vang lên, tôi mới hồi thần lại, ngước lên nhìn, thì ra là Chu Khí Dã. 

 

Tôi đẩy anh ra, anh nhăn mặt đau đớn rên lên, tôi mới nhận ra có vẻ như tay anh đã bị thương.

 

Tôi vừa gọi cấp cứu vừa lái xe đưa anh đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất Trần Bách Hạo đang ở bên cạnh. 

 

Sau khi kiểm tra tại bệnh viện, cánh tay trái của anh bị gãy nhẹ ở phần xương cẳng tay.

 

Tôi đưa Chu Khí Dã về nhà, cảm thấy có lỗi, anh ấy nói muốn ăn cháo tôm do tôi nấu, vậy là tôi đã đến siêu thị mua tôm và vào bếp nhà anh ấy để nấu. 

 

Kết quả điều tra từ cảnh sát cũng đã ra lúc này, tài xế gây tai nạn đã lái xe trong tình trạng say rượu. 

 

Tôi cười nhạt một tiếng, tôi thấy tài xế đó lúc đâm tôi tỉnh táo lắm, rõ ràng là cố ý nhắm vào tôi.

 

Nghe thấy kết quả này, Chu Khí Dã lắc ngón tay, ánh mắt lạnh lùng và sắc lẹm như sương giá. 

 

Tôi vào bếp lấy cháo tôm đã nấu xong đưa lên. 

 

Chu Khí Dã dùng tay lành lặn múc một muỗng, nhẹ nhàng nếm thử.

 

“Lần cuối cùng anh ăn món này là do em nấu là hồi cấp ba.” 

 

Tôi rũ mắt, không trả lời. 

 

“Tại sao bây giờ em lại ghét anh đến thế, Thư Ý, em nên cho anh biết lý do chứ.”

 

13

 

“Tôi về nhà trước đây, ngày mai muốn ăn gì tôi sẽ đến nấu cho anh.” 

 

Tôi cầm túi lên và nói. 

 

“Đừng đi.”

 

Chu Khí Dã quên mất rằng tay trái của mình bị thương, anh vươn tay về phía tôi và đau đớn co rúm lại, cánh tay không may làm đổ một bát cháo tôm nóng hổi lên người anh.

 

Tôi vội vàng lấy khăn giấy lau vết bẩn trên người anh.

 

Sợ anh bị bỏng, tôi vội vàng kéo anh vào nhà vệ sinh để xối nước lạnh, và khi phản ứng lại, tôi thấy mình đang giữ một tay áo anh, tay kia sờ vào cơ bụng của anh.

Hết Chương 7.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page