Bắt Yêu Ký

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

7.

 

Phải nói rằng, ta quả thực đang sống một cuộc đời thần tiên.

 

Ăn có người đút, y phục có người giặt, lại còn có một mỹ nhân tuyệt sắc suốt ngày dính lấy ta không rời.

 

Mà ta chỉ cần ở bên hắn, bầu bạn cùng hắn là đủ.

 

Ngày tháng êm ấm kéo dài, ta suýt chút nữa đã quên mất chuyện mình còn phải trở về sư môn.

 

Sở Dao Nguyệt ơi Sở Dao Nguyệt, sao ngươi lại có thể vì vui mà quên cả chí nguyện?

 

Sư phụ và các sư huynh vẫn đang đợi ngươi hồi sơn đó!

 

Ta nghiêm túc tự trách bản thân.

 

Sau khi do dự giằng co hồi lâu, cuối cùng ta vẫn quyết định rời đi một đoạn thời gian.

 

Dĩ nhiên, ta là kẻ có trách nhiệm, sao có thể làm ra chuyện bỏ rơi phu quân được?

 

Thế nên ta viết một phong thư, trong thư đơn giản nói rõ rằng ta phải rời đi một thời gian, bảo hắn đợi ta trở về.

 

Nhân lúc Hứa Tận Hoan vắng mặt, ta đặt thư lên bàn.

 

Khi đẩy cửa bước ra, ta không kìm được mà quay đầu nhìn lại gian phòng ấy một lần cuối, đầy lưu luyến.

 

Lần sau gặp lại, chẳng biết sẽ là khi nào.

 

Nhưng… ta nhất định sẽ mau chóng quay về.

 

Ta cố kìm nén nỗi bịn rịn trong lòng, xoay người rời khỏi Nam Phong quán.

 

8.

 

Rời khỏi Nam Phong quán, ta đến một trấn lớn hơn.

 

Nhìn phố xá nhộn nhịp cùng dòng người tấp nập, ta khẽ thở dài, tay chạm nhẹ lên hồ lô bắt yêu bên hông.

 

Là đạo sĩ bắt yêu, chúng ta chỉ bắt những yêu tà làm ác.

 

Khi đánh bại được yêu quái, chỉ cần niệm chú là có thể thu phục chúng vào hồ lô bắt yêu.

 

Yêu bị giam trong đó bốn mươi chín ngày bảy đêm, sẽ bị luyện hóa thành kim đan.

 

Kim đan ấy có thể dùng để luyện khí, chế pháp bảo.

 

Nói thật, ban đầu ta còn tưởng xuống núi sẽ dễ dàng bắt được yêu, rồi hớn hở trở về sư môn.

 

Nào ngờ vừa xuống núi đã gặp ngay đại yêu như Hứa Tận Hoan, đừng nói là đánh thắng hắn…

 

Chỉ một trảo của hắn cũng đủ tiễn ta về Tây Thiên rồi.

 

Vậy là ngay bước đầu, ta đã thất bại thảm hại.

 

Thế nhưng làm người phải có hy vọng. 

 

Đại yêu như hồ ly cửu vĩ chẳng phải thứ có thể tùy tiện gặp được, chỉ cần không phải hạng yêu lớn như vậy, thì ta vẫn còn cơ may.

 

Ta âm thầm tự cổ vũ chính mình.

 

Vì trong người chẳng có bao nhiêu ngân lượng, nên ta đành từ bỏ việc thuê khách điếm, định tạm tá túc trên cây một thời gian.

 

Ta tùy ý chọn một gốc cây cổ thụ thân lớn, khắc lên đó một dấu hiệu nho nhỏ để khỏi lạc mất.

 

Làm xong dấu hiệu, ta hòa vào dòng người, bắt đầu tìm kiếm yêu quái phù hợp điều kiện.

 

9.

 

Tưởng đâu việc này dễ như trở bàn tay, nào ngờ ta tìm suốt ba tháng ròng vẫn chẳng gặp được con yêu nào đúng tiêu chuẩn.

 

Trong quãng thời gian ấy, ta quả có gặp nhiều yêu quái.

 

Hoặc là bọn chúng làm ác vô số nhưng thực lực quá mạnh, ta không địch nổi.

 

Hoặc là hiền lành lương thiện nhưng lại yếu ớt, không có lý do gì để bắt.

 

Lúc này ta mới thấm thía — tìm được một con yêu vừa làm ác, lại vừa yếu thế, thực là chuyện khó như lên trời.

 

Nghĩ đến đây, ta lại không kìm được thở dài.

 

Thậm chí trong lòng còn có ý nghĩ buông xuôi: hay là… không về sư môn nữa, theo Hứa Tận Hoan sống qua ngày cũng được?

 

Nhưng chỉ cần nhớ đến sư phụ và các sư huynh đối đãi với ta tốt biết bao, ta lập tức gạt phăng ý niệm kia khỏi đầu.

 

Cho dù sau này có thật sự ở bên Hứa Tận Hoan, ít nhất cũng phải về gặp sư phụ và sư huynh một lần, không thể cứ thế biệt tích.

 

Bặt vô âm tín như vậy, tuyệt đối không ổn.

 

Ta lại thở dài một tiếng, rồi chấp nhận số mệnh, tiếp tục tìm kiếm.

 

Có lẽ trời cao cũng thấy xót xa cho số phận ta, sau một tháng kiên trì nỗ lực, hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân — cuối cùng ta cũng tìm được một con yêu đạt chuẩn.

 

Yêu quái kia nguyên hình là một con thỏ, thực lực không mạnh, nhưng khả năng đào tẩu thì tuyệt hảo.

 

Thế là ta liều mình đuổi theo, một đường rượt tới tận rừng sâu.

 

Vừa vào rừng, nó lập tức mất dạng.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page