Quốc Công Gia Ái Thê Như Mạng

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Cố Hằng quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói run rẩy cầu xin ta: “A Âm, ta biết sai rồi, nàng đừng đi được không? Ta cầu xin nàng, đừng bỏ lại ta một mình.”

Giọng hắn từ run rẩy, tuyệt vọng, cuối cùng biến thành nghẹn ngào không thành tiếng.

Hắn quỳ trên đất, cầu xin suốt cả một đêm.

Ngọn lửa ấy, cũng cháy suốt một đêm.

 

Cuối cùng, khi trời gần sáng, ngọn lửa rốt cuộc cũng tắt.

Nhưng giữa đống tro tàn ấy, không còn lại bất kỳ thứ gì.

Ngay cả thi thể của ta, cũng đã bị thiêu rụi sạch sẽ.

 

Cố Hằng lao tới, muốn nhặt lấy chút tro cốt còn sót lại của ta.

Nhưng một cơn gió dữ dội bất chợt thổi qua, khiến hắn loạng choạng ngã nhào.

Những tro tàn khô trên mặt đất, cũng bị cuốn sạch, chẳng còn lại chút gì.

Hắn đột nhiên ôm lấy ngực, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm, tối sầm lại.

 

Hắn cười thê lương, ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “A Âm, nàng thật sự nhẫn tâm đến vậy, đến cả một chút kỷ niệm cũng không chịu để lại cho ta.”

 

Liễu Diệp nhìn Cố Hằng trong bộ dạng ấy, đôi mắt đỏ hoe, bước tới, nghẹn ngào khuyên nhủ: “Phu quân, ngài còn có thiếp và đứa trẻ, ngài…”

Cố Hằng đột nhiên đẩy mạnh Liễu Diệp ra, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Liễu Diệp ngã xuống đất, ôm lấy bụng, khuôn mặt đau đớn.

 

Cố Hằng cười lạnh, giọng nói đầy vẻ băng lãnh: “Ngươi tính là cái gì? Ta đã nói rồi, nếu để nàng ấy biết đến sự tồn tại của ngươi, cả ngươi và đứa trẻ đều phải chết! Ngươi lại dám gọi nàng ấy tới đây?”

Từ dưới thân Liễu Diệp, máu dần thấm ra.

 

Nàng ta ôm bụng, mặt đầy vẻ thống khổ: “Đứa bé… con của thiếp… phu quân, cứu lấy con của chúng ta…”

Cố Hằng lạnh lùng thu lại ánh nhìn: “Đưa ả vào phòng chứa củi, nhốt lại.”

 

Rồi hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ngôi chùa, trong mắt bỗng nhiên lóe lên tia hy vọng.

 

“Đúng rồi, vẫn còn điều ước của chúng ta. Phật tổ sẽ không để chúng ta chia lìa. A Âm, ta không cần đứa trẻ, cũng không cần nữ nhân khác, chúng ta nhất định sẽ quay về bên nhau, nàng nhất định sẽ trở lại!”

 

Nói xong, trong mắt Cố Hằng tràn đầy sự cuồng loạn.

Hắn như kẻ điên, lao về phía ngôi chùa.

 

12.

Đáng tiếc, chẳng tìm được thứ gì.

Tấm thẻ nguyện ước đã bị ta thiêu hủy, dù hắn có lục lọi cả cây đại thụ, cũng chẳng thể tìm thấy lời ước nguyện của chúng ta.

Chỉ còn lại hai chiếc túi thơm trống trơn, treo trên cành cây.

Hắn nhìn lư hương đang bốc cháy, trong mắt hiện lên nỗi chua xót khôn cùng.

Cố Hằng loạng choạng quay về phủ.

Vừa bước vào phòng của chúng ta, hắn cuối cùng bật khóc thảm thiết.

“A Âm, nàng thật sự nhẫn tâm…”

Trong gian phòng ấy, tất cả những gì từng thuộc về ta, chứng minh sự tồn tại của ta, đều đã biến mất hoàn toàn.

Giờ đây, chỉ còn lại sự trống trải, lạnh lẽo, chẳng còn chút hơi ấm của nữ chủ nhân.

 

Sau hôm đó, Liễu Diệp vì bị Cố Hằng đẩy ngã, đứa trẻ trong bụng đã không giữ được.

Nàng ta bị nhốt trong phòng chứa củi suốt ba ngày ba đêm, toàn thân tiều tụy, hấp hối.

Cuối cùng, Cố Hằng cũng xuất hiện, nhưng đã là ba ngày sau.

Hắn bước vào, y phục rách nát, râu ria xồm xoàm, chẳng còn dáng vẻ trầm ổn, lạnh lùng của Quốc công gia trước kia.

 

Giờ đây, hắn chẳng khác gì một kẻ lang thang ăn xin ngoài phố.

Hắn đã điều tra ra tất cả mọi chuyện.

Biết được Liễu Diệp đã viết thư cho ta, còn biết nàng ta đã dẫn ta đến trang viên, để tận mắt nhìn thấy hắn tháo chiếc túi thơm, chứng kiến bọn họ tình tứ bên nhau.

Điều khiến hắn hận nhất là, Liễu Diệp đã đánh cắp chiếc túi thơm mà ta tự tay thêu cho hắn, chiếc túi thơm mà hắn trân quý suốt bao năm, luôn đeo bên mình, dù đã sờn rách vẫn không nỡ thay.

Đó là dấu vết cuối cùng, là kỷ niệm cuối cùng có liên quan đến ta.

Nhưng tất cả đều bị Liễu Diệp phá hủy.

 

Khi thấy Cố Hằng xuất hiện ở cửa, Liễu Diệp loạng choạng lao tới, vừa khóc vừa cầu xin: “Phu quân, phu quân, thiếp biết lỗi rồi…”

Cố Hằng lập tức đá mạnh nàng ta ra, giận dữ quát: “Cút đi, tiện nhân!”

Liễu Diệp ngã xuống đất, thân mình suy yếu, hấp hối.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page