Tiệc Tất Niên "Vui Vẻ" 

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Khi tiếng xe cảnh sát vang lên, hắn là người đầu tiên chạy ra mở cửa, dẫn cảnh sát vào, mở miệng là đã hỏi: “Anh cảnh sát, anh xem họ đập phá quán của tôi thế này! Quán của tôi đầu tư bao nhiêu công sức và tiền bạc, bọn họ phải đền bao nhiêu đây?”

 

7.

 

Sự việc diễn biến đến mức này, thật sự quá phức tạp, cảnh sát chỉ còn cách đưa tất cả về đồn.

 

Trước khi đi, tôi đột nhiên lên tiếng: “Chú cảnh sát, trong quán có lắp camera giám sát.”

 

Bạn trai của Dư Diêu sững người, vội vã xua tay: “Không có, không có! Tôi là chủ quán, có giám sát hay không tôi rõ nhất, chỗ này không bật camera.”

 

Tôi khẽ cười, quay sang hỏi mấy nhân viên phục vụ: “Quán này có bật giám sát đúng không? Khai man là cùng nhau ngồi tù đấy.”

 

“Lúc vào đây tôi đã thấy đèn camera trong phòng riêng sáng rồi, không nhầm được đâu, hành lang cũng có, chắc chắn có giám sát.”

 

Là dân lao động, nơi tôi làm việc cũng lắp khá nhiều camera giám sát.

 

Mỗi ngày tôi đều phải đau đầu tìm cách đối phó với giám sát, cùng đồng nghiệp tìm ra góc chết để trốn việc, tranh thủ nghỉ ngơi.

 

Về khoản này, tôi tự tin lắm.

 

Mấy nhân viên phục vụ rõ ràng không muốn lên tiếng, nhưng không chịu được sự truy vấn của tôi, cuối cùng có một cô gái rụt rè giơ tay.

 

“Có ạ, ông chủ sợ chúng tôi lười biếng nên lắp nhiều camera lắm.”

 

“Nhưng mà chú cảnh sát, nếu ông ta vào tù thì lương của chúng cháu phải làm sao? Ông ta nợ lương chúng cháu một tháng rưỡi rồi!”

 

Dư Diêu đúng là tìm được bạn trai tốt, không chỉ xấu, muốn ăn bám, mà còn nợ lương nhân viên.

 

Càng đào bới càng lộ thêm nhiều chuyện.

 

Cảnh sát đến quá nhanh, họ còn chưa kịp xóa camera, nên toàn bộ quá trình đều sẽ là bằng chứng.

 

Người đàn ông kia không giả vờ nữa, quay sang trừng mắt nhìn cô gái kia.

 

“Tao không đi tù! Tao không thể đi tù!”

 

“Tao làm ăn đàng hoàng, nên tất cả món ăn đều có bảng giá rõ ràng! Các người ăn không trả tiền còn muốn ăn chùa à?”

 

“Pháp luật có quy định phải bán hải sản với giá nhất định nào không? Nực cười!”

 

Hắn cố đổ hết mọi chuyện lên Dư Diêu.

 

Lúc đó, thực đơn đúng là do Dư Diêu cầm, gọi món là do hai người họ phối hợp, nhưng Dư Diêu cũng không chịu nhận tội thay, chỉ ngồi dưới đất khóc nức nở.

 

“Liên quan gì đến tôi chứ? Chính anh nói buôn bán khó khăn, bảo tôi giúp kéo khách, tôi tốt bụng đưa gia đình đến ăn tất niên!”

 

“Trương Lãng, anh đúng là đồ khốn!”

 

8.

 

Gã đàn ông bắt đầu lộ mặt thật, không thèm che giấu nữa.

 

Dù Dư Diêu có mắng chửi thế nào, hắn ta cũng không nhượng bộ, cắn chặt rằng việc này không liên quan đến mình, mà là do Dư Diêu dẫn người đến ăn chực rồi đập phá quán.

 

Dư Diêu bực quá, cắn răng nói: “Trong điện thoại hắn có ảnh thân mật của chúng tôi! Chính hắn chụp, có thể chứng minh chúng tôi là người yêu!”

 

Đến nước này, một người muốn tiền, một người không muốn trả, cuối cùng chỉ còn cách “chó cắn chó”.

 

Trong điện thoại, Dư Diêu từng lén nhìn trộm được mật khẩu của hắn ta rồi đưa cho cảnh sát, phát hiện ra không chỉ có ảnh thân mật của cô ta, mà còn có ảnh của rất nhiều cô gái khác.

 

Có đủ loại ảnh các cô gái đang ngủ, thậm chí còn có ảnh phòng thay đồ của nhân viên nữ trong nhà hàng.

 

Thậm chí còn có cả vợ!

 

Hắn ta vay tiền mở quán này, nhưng tay nghề kém, lại không chịu đầu tư nguyên liệu ngon nên kinh doanh ế ẩm.

 

Vì vậy, hắn ta tải vài ứng dụng hẹn hò, giả làm “thiếu gia khởi nghiệp” để câu cá, hẹn người ra ăn cơm, lừa tiền lừa tình.

 

Mỗi nạn nhân đều có một quy trình nhất định: đầu tiên dẫn người đến nhà hàng mình ăn uống, nếu thấy có hy vọng thì bắt đầu khoe mẽ, nếu không thì yêu cầu chia tiền, khi đạt được mục đích thì bắt đầu than nghèo, nhờ người kéo khách.

 

Không chỉ mình Dư Diêu là nạn nhân, chỉ có điều cô ta là người duy nhất ngu ngốc đến mức lôi cả gia đình vào cuộc.

 

Đây chẳng phải là một phiên bản lừa tình lừa tiền kiểu “mổ lợn” đơn giản hay sao?

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page