Ta ghé sát tai Thanh Sương, đem toàn bộ kế hoạch nói cho nàng ấy biết.
Nghe xong, đôi mắt Thanh Sương mở to tròn, khó tin nhìn ta: “Sư phụ, chiêu này của người thật quá ác rồi! Nhưng… con thích!”
Ta bật cười, điểm nhẹ trán nàng ấy một cái: “Nhớ kỹ, lần hành động này vô cùng hệ trọng, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là!”
“Sư phụ yên tâm, đồ nhi đã hiểu!”
Thanh Sương nghiêm nghị gật đầu, dứt khoát nhận lệnh.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Ta một mình đứng bên ngoài Thánh Nữ Cung.
Nhìn về phía xa, Sương Bạch vận hắc y trang, tư thế oai hùng lẫm liệt, trong lòng ta chẳng chút gợn sóng – chỉ còn lại mối hận sâu không đáy.
“Sương Bạch, giữa ta và ngươi, hôm nay nên có một hồi kết rồi!”
Ta phóng mình lao thẳng về phía Sương Bạch.
Nàng ta rõ ràng không ngờ ta sẽ đích thân ra tay, ban đầu còn khựng lại một thoáng, rồi như sực nhớ điều gì, khuôn mặt lộ rõ vẻ hung ác.
“Sư phụ, cuối cùng ngươi cũng chịu ló mặt rồi! Ta còn tưởng người sẽ làm rùa rút đầu trốn mãi đến cùng đấy!”
“Hừ! Miệng lưỡi sắc bén! Hôm nay ta sẽ đích thân thanh lý môn hộ!”
“Hahaha, chỉ dựa vào người? Người cũng xứng sao?”
Sương Bạch cười ngạo nghễ, vung trường kiếm trong tay lao đến công kích ta.
Ta cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi mà xông thẳng vào nghênh chiến.
Chớp mắt, đao kiếm chạm nhau, lửa tóe tung.
“Sư phụ, bây giờ ngươi không còn là đối thủ của ta nữa rồi!”
Sương Bạch vừa cười điên cuồng vừa gia tăng lực đạo trong từng chiêu thức.
Ta bị nàng ta ép lui liên tiếp mấy bước.
Ngay lúc ấy, Giáo chủ Thiên Huyền giáo – Sở Vân Thương cùng Ngọc Diện lang quân đột ngột xuất hiện.
Lòng ta trầm xuống – bọn chúng tới sớm hơn ta dự đoán.
Dù vậy, điều này vẫn nằm trong kế hoạch.
Lão già Sở Vân Thương kia vừa đến đã bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, giọng điệu khách sáo mà đầy gian trá: “Cung chủ, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?”
Ta cười lạnh, lập tức châm chọc lại: “Sở giáo chủ nói vậy là ý gì, ta sống ra sao chẳng phải ngươi rõ hơn ai hết ư? Dù gì, mạng này của ta, ngươi đã dòm ngó từ lâu rồi.”
Bên cạnh lão, Ngọc Diện lang quân phe phẩy quạt xếp, giọng điệu châm chọc: “Cung chủ lại nói đùa, chỉ cần người chịu cúi đầu cầu xin…”
Ta cười khẩy trong lòng, cắt ngang lời gã: “Phi! Ta – Minh Thanh – quyết không cầu xin!”
Ánh mắt ta chạm phải ánh mắt của Ngọc Diện lang quân, quả nhiên, trong mắt gã lộ ra vẻ âm hiểm độc địa.
Tán cây lay động khẽ khàng – ta biết, Thanh Sương đã đến.
“Sư phụ, người không sao chứ?”
Thanh Sương dẫn theo một nhóm đệ tử chạy đến, ai nấy tay cầm trường kiếm, sát khí ngút trời.
“Ta không sao!”
Ta ra hiệu bằng ánh mắt, Thanh Sương lập tức hiểu ý, chỉ huy các đệ tử bao vây Sở Vân Thương cùng những kẻ theo lão ta.
“Hừ, chỉ dựa vào lũ tiểu tốt các ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta? Thật là không biết lượng sức!”
Sở Vân Thương khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đang định hạ lệnh phá vòng vây thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh hãi nhìn về phía sau lưng ta…
Mặt lão ta thoắt cái trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ vào sau lưng ta, lắp bắp: “Ngươi… ngươi dám…”
Ta chậm rãi xoay người, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Sau lưng ta, năm vị chưởng môn của ngũ đại môn phái đồng loạt xuất hiện, mỗi người đều dẫn theo mấy chục đệ tử tinh nhuệ, sắc mặt nghiêm nghị, sát khí hừng hực.
“Sở giáo chủ, lâu ngày không gặp đấy.” Chưởng môn phái Điểm Thương là kẻ nóng nảy, vừa mở miệng đã mang theo lửa giận: “Sao? Thiên Huyền giáo các ngươi định trở mặt với toàn bộ võ lâm đấy à?”
Sắc mặt Sở Vân Thương khi xanh khi trắng, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh: “Phái Điểm Thương đây là có ý gì? Thiên Huyền giáo ta làm việc quang minh lỗi lạc, sao có thể nói là phản lại võ lâm được?”
“Sở giáo chủ, đến nước này rồi mà còn giả vờ à!” Chưởng môn phái Không Động là một đại hán lực lưỡng, tiếng như chuông đồng: “Ngươi tàn hại đồng đạo võ lâm, giờ lại muốn thò tay vào Thánh Nữ Cung, thật sự coi chúng ta chết cả rồi sao?”
“Phải đó! Thật coi chúng ta như đã chết cả rồi sao?”
Mấy vị chưởng môn còn lại cũng phụ họa theo.
“Hôm nay năm phái chúng ta đã đến đây, thì tuyệt không để ngươi toại nguyện!”
Các chưởng môn thay nhau lên tiếng, mắng chửi Sở Vân Thương không kịp ngẩng đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận