Quận Chúa Vùng Lên Đá Đổ Thái Tử

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Đôi tay đôi chân của ngươi, hàm răng sắc bén của ngươi chỉ để làm cảnh thôi sao? Ngươi chỉ biết đỏ mắt mà nói, “A, ta sẽ mách Thái Tử”.”

 

“Mách Thái Tử rồi thì sao? Để hắn đánh ta, giết ta à? Đừng đùa nữa.”

 

“Mẫu thân ta là Đại Ung Trưởng Công chúa, là nữ quan duy nhất trong triều, một người dưới vạn người trên, lại là cô cô của hắn.”

 

“Mà ta là con gái của cô cô hắn. Hắn vì ngươi mà động đến ta, ngươi đoán xem đám cựu thần kia có nhổ nước bọt nhấn chìm hắn không?”

 

“Hay là, ngươi muốn hắn ban thêm hạ nhân cho ngươi? Nhưng ngươi nhìn đám hạ nhân phía sau ngươi đi, ta ném ngươi, giẫm lên ngươi, chúng chỉ biết quỳ dưới đất run rẩy, cầu xin ta khai ân.”

 

“Vì sao? Vì dù chúng là người trong cung, rời khỏi hoàng cung, chúng vẫn chỉ là hạ nhân. Mà trong phủ này, ta mới là chủ tử. Vậy ngươi đang đắc ý cái gì? Ngươi đang tự cho là hơn người cái gì?”

 

“Ngươi cứ đi mách Thái Tử đi, nhưng rồi sao nữa?”

 

Ta chưa từng coi Lục Dao là đối thủ, bởi vì kẻ ở vị trí cao chỉ khinh thường kẻ thấp hèn.

 

Nhưng có câu nói: “Tàu lật trong mương.”

 

Mà Lục Dao chính là cái mương đó.

 

Ta sẽ không để những chuyện kiếp trước xảy ra.

 

Vì vậy, ta hạ mình xuống, dạy cho ả biết thế nào là tôn, thế nào là ti.

 

Ta là tôn, ả là ti!

 

Lục Dao ôm tay, ảm đạm rời đi. Hừ, chỉ là một phế vật nhỏ nhoi mà thôi.

 

Thật khó cho Vũ Văn Nghiệp và Hoàng hậu đã hao tâm tổn sức tạo thế cho Lục Dao như vậy.

 

Đầu tiên là xin thánh chỉ buộc phụ thân ta khắc tên Lục Dao vào gia phả, sau lại sắp xếp người đến chống lưng cho ả.

 

Đặc biệt là dáng vẻ đắc ý của Hoàng hậu trước mặt mẫu thân ta, cứ như thể hoàng gia có hỷ sự ngập trời.

 

Nhưng thế thì đã sao?

 

Chừng nào thánh chỉ hủy hôn và phong ả làm Thái Tử phi chưa được ban xuống, thì ả vẫn không thể làm gì được ta.

 

Ả không làm gì được ta một ngày, ta sẽ giẫm ả dưới chân mà nghiền nát một ngày.

 

Nhưng vì sao thánh chỉ mãi chưa được ban xuống?

 

Vì sao…

 

Ta chợt bừng tỉnh. Thì ra là vậy.

 

8

 

Vài ngày sau, Hoàng Hậu bày tiệc Thu yến ngắm hoa.

 

Ta vốn chẳng muốn để tâm tới Lục Dao, nhưng khổ nỗi là ả cứ muốn trêu chọc ta.

 

Trên hành lang quanh co chín khúc, ả chẳng chịu thôi, liên tục khoe với ta chiếc vòng ngọc Hoàng Hậu ban cho trước mặt mọi người.

 

“Hoàng Hậu nương nương đích thân ban chiếc vòng đế vương lục này, nghe đâu vốn định để khi Thái Tử thành thân thì ban cho Thái Tử Phi, nay lại ban cho ta, tỷ tỷ không giận chứ?

 

“Màu hoa phớt này, sắc xanh này, nhìn thật khiến người ta vui thích trong lòng. Tiếc thay vòng chỉ có một cái, e là tỷ chẳng có phúc mà hưởng đâu.”

 

Ngọc đế vương lục thì trong kho riêng của ta có cả tảng cao nửa người, khó cho ả coi cái vòng bé tí ấy như báu vật.

 

Ta dừng bước, nắm cổ tay ả đặt lên ngực mình.

 

Ả giật mình: 

 

“Á, tỷ tỷ, lẽ nào tỷ muốn giật lấy sao? Muội cũng muốn nhường tỷ, nhưng đây là Hoàng Hậu nương nương ban cho muội, nhường tỷ e là nương nương sẽ không vui.”

 

“Lục Dao, ngươi ngu quá, ta dạy ngươi một lẽ phải.” 

 

Ta cười khẽ”

 

“Người khôn giấu tài, kẻ dại khoe khoang.”

 

“Gì cơ?”

 

Lục Dao ngẩn ra, ngay lúc ấy, ta ngã nhào về sau, làm như ả đẩy ta mà rơi xuống hồ.

 

Khi tỉnh lại, ta đã về tới Vương Phủ.

 

“Không phải ta đẩy nàng, nàng tự ngã xuống thôi!”

 

Lục Dao quỳ dưới đất, để lộ đoạn cổ trắng mịn, mắt đẫm lệ kéo vạt áo phụ thân ta.

 

Nhưng các quý nữ và người hầu có mặt đều làm chứng, chính ả khiêu khích ta trước, rồi đẩy ta xuống nước.

 

Mắt mẫu thân ta đỏ hoe, sai hai ma ma giữ chặt ả, bà bước tới tát ả mấy cái thật mạnh.

 

“Nếu nữ nhi ta không tỉnh lại, ta sẽ gi*ết ngươi đầu tiên để chôn cùng nó!”

 

Gương mặt xinh đẹp của Lục Dao in mấy dấu tay đỏ rực.

 

Ả nhìn phụ thân ta cầu cứu, nhưng trong mắt phụ thân chỉ toàn thất vọng.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page