Có gì đó bò lên tay.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, tôi phát hiện đó là một con rùa nhỏ.
Nó rướn dài cổ, cố gắng leo lên mu bàn tay tôi.
Tôi bật cười hỏi nó: “Tay tôi ấm lắm à?”
Rùa con thành công leo lên: “Chị sắp ngủ trưa rồi hả?”
Bên cạnh bàn có một chiếc bể cá trong suốt, bên trong là vài con cá bị thương tật, khó có thể sống sót một mình.
Chúng bơi lượn, dưới ánh nắng, rực rỡ muôn màu.
Không ở trong biển cả, nhưng có vẻ như ở giữa ánh sáng cũng là một kiểu tự do.
Dần dần, chúng trở nên mờ nhòe hơn trong mắt tôi.
Tôi nói: “Ừ, sắp ngủ rồi.”
Rùa con lầm bầm gì đó, tôi nghe không rõ.
Chắc là đang than vãn tôi nhàm chán.
Leo lên được đây quả thật rất cực với nó.
Nhưng tôi buồn ngủ thật rồi.
Không kiểm soát nổi nữa, chỉ muốn được chợp mắt một lúc.
11.
Giữa biển rộng mênh mông, trong tiếng sóng vỗ, thấp thoáng có ai đó gọi tôi.
“A Tầm, còn ngồi ngoài bãi biển làm gì? Mau vào ăn cơm đi!”
Giọng nói ấy vang lên từ nơi xa lắm, xa như ở tận chân trời.
Tôi giật mình, bật dậy, vội vàng đáp lại: “Biết rồi mà!”
Người sống gần biển, bữa ăn không thể thiếu hải sản.
Tôi nhìn đĩa cá trên bàn, không mấy hài lòng.
Tôi vốn chẳng hứng thú với loại cá nhiều xương, ăn thì phiền phức.
Thế là bĩu môi, buông đũa xuống.
“Con không ăn nữa.”
Ngay sau đó là tiếng càu nhàu vang lên.
“Không ăn thì làm sao lớn? Con cái gì cũng kén chọn!”
“A Tầm, con định đi đâu đấy? Ăn chút gì đi đã!”
Tất cả những tiếng đó đều bị tôi bỏ lại sau lưng.
Tôi chạy đến chỗ vừa mới nằm ngủ, lại nằm xuống.
Biển chiều thật đẹp, hoàng hôn rải ánh sáng lên mặt biển.
Rồi sóng biển đẩy ánh sáng đi, từng lớp từng lớp gối lên nhau.
Trời đất bao la, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển rì rào.
Tôi rất thích cảm giác đó.
Cảm giác như giữa trời đất, chỉ còn lại một mình tôi.
Tất nhiên cũng có những bất ngờ.
Ví dụ như có con cua nào đó không biết điều, cho rằng tôi chắn mất đường về nhà của nó, bèn bò đến kẹp tôi một cái.
Thật ra không đau, nó cũng đã nhẹ tay.
Tôi ngồi dậy, đưa ngón tay chạm nhẹ vào giữa hai mắt nó.
“Về nhà à?”
Con cua nhỏ căn bản không muốn để ý đến tôi, có lẽ nó đang vội về ăn cơm.
Trễ thêm chút nữa là nước triều lên rồi.
Tôi không vì một lần thất bại mà nản lòng, bèn bắt lấy một con cá bị sóng đánh dạt lên bãi cát.
Nó không có gì là hung dữ, ánh mắt còn trông rất thông minh.
Trông như có thể làm bạn với tôi.
Thế là tôi vỗ nhẹ đầu nó: “Cá nhỏ cá nhỏ, mày đang nghĩ gì vậy?”
Cá nhỏ vẫy vẫy đuôi, vùng vẫy yếu ớt.
Cá là thế, rời khỏi nước biển thì lập tức mất sức sống, có khi chỉ thêm một lát nữa là chết mất.
Tôi ngẫm nghĩ, đặc tính như vậy không thích hợp làm bạn mình.
Thật đáng tiếc, tôi lạnh lùng thả nó về lại biển, rồi lại nằm xuống.
Tuổi mười mấy, là độ tuổi hay mơ mộng nhất.
Tôi cũng có những mộng tưởng.
Bờ biển đẹp như vậy, tôi muốn ở đây suốt đời.
Nhưng nếu thật sự như thế, lại quá nhàm chán.
Kế thừa nghề của cha mẹ, đi đánh cá, bán cá.
Cả đời không thể rửa sạch mùi tanh của cá.
Tất nhiên, cá cá thì cũng rất đáng yêu.
Nhưng người quanh vùng này, hễ có tuổi là sẽ mắc một loại bệnh kỳ quái.
Khi phát tác thì đau đớn không chịu nổi, không cách nào giải tỏa.
Có thể bị ở chân, ở ngón tay, hoặc trên bàn chân.
Nặng hơn thì còn nổi u lên, sờ vào thấy cứng ngắc.
Mà người dân ở đây thì nghèo, không mua nổi những loại dược thủy đắt đỏ.
Trên lục địa này, cường đại nhất chính là những pháp sư.
Họ có thể điều chế bất kỳ loại thuốc nào chữa được bệnh, còn có thể luyện chế đá ma pháp.
Thật sự là cái gì cũng làm được.
Nhưng biết pháp thuật rốt cuộc vẫn là thiểu số, nên tài nguyên cực kỳ khan hiếm, đều nằm trong tay vài người.
You cannot copy content of this page
Bình luận