Chương 1:
05/04/2025
Chương 2:
05/04/2025
Chương 3:
05/04/2025
Chương 4:
08/04/2025
Chương 5:
08/04/2025
Chương 6:
08/04/2025
Chương 7:
08/04/2025
Chương 8:
08/04/2025
Chương 9:
08/04/2025
Chương 10:
10/04/2025
Chương 11:
10/04/2025
Chương 12:
10/04/2025
Chương 13:
10/04/2025
Chương 14:
10/04/2025
Chương 15:
10/04/2025
Chương 16:
12/04/2025
Chương 17:
12/04/2025
Chương 18:
12/04/2025
Chương 19:
12/04/2025
Chương 20:
12/04/2025
Chương 21:
12/04/2025
Chương 22:
12/04/2025
Chương 23:
12/04/2025
Chương 24:
12/04/2025
Chương 25:
15/04/2025
Chương 26:
15/04/2025
Chương 27:
15/04/2025
Ta vươn đầu ra, lúc này mới nhận ra phía sau đội ngũ là một biển người đen nghịt.
Là bách tính tự nguyện đến tiễn ta xuất giá, có người thổi kèn sô na, có người chắp tay niệm lời gì đó không rõ.
Ngày ta rời khỏi Lạc Dương, cảnh tượng cũng giống như vậy.
Bách tính nơi biên cương, cũng yêu mến ta ư?
Sương mờ phủ kín đôi mắt, Thiên Vực quan dần dần thu nhỏ, Túc hoàng thúc cùng thân vệ vẫn lặng lẽ theo sau.
Trong gió cát mịt mù, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, cùng với cửa ải kia, biến mất khỏi tầm mắt ta.
Thịnh Triều hóa thành bụi cát trong gió, chẳng thể tìm lại.
Trong đầu dường như có thứ gì đó đứt đoạn.
Ta bỗng nhận thức rõ ràng rằng, cả đời này, mình không thể quay về nữa.
Cửa sổ xe khép lại, giọng nói Xích Liệt vang lên bên tai: “Gió cát nơi tái ngoại lớn lắm, dính vào mắt thì không hay đâu.”
Ta cúi đầu dụi mắt, nước mắt vỡ òa.
Con đường phía trước ngày càng gập ghềnh, hoàng sa dường như kéo dài bất tận, chẳng thể thấy điểm dừng.
Dọc đường đi, không còn dịch quán nào nữa, đến chiều tối đành phải dựng lều nghỉ tạm.
Ta bắt đầu trằn trọc cả đêm không ngủ được, ăn cũng không vào.
Ngự y nói đó là do không quen thủy thổ.
Nghe vậy, Văn Âm chẳng biết từ đâu lấy ra một cái túi gấm nhỏ, bên trong đựng đầy đất.
“Đây là trước khi xuất cung, nương nương đưa cho nô tỳ, dặn rằng nếu công chúa không hợp thủy thổ, thì lấy đất này pha nước uống.”
Người mà Văn Âm có thể trực tiếp gọi là “nương nương”, chỉ có thể là mẫu thân ta — Lâm Quý phi.
Nắm đất trong tay nặng tựa ngàn cân.
Đáng tiếc, bài thuốc mà mẫu thân cho là hữu dụng, lại không thể giúp ta lúc này.
Đến đêm vẫn không ngủ được, càng nhận rõ cơ thể bên cạnh đang dần áp sát vào.
Xích Liệt không biết có tật xấu gì, hễ ngủ là thích ôm người khác.
…
Đêm thứ mười một kể từ khi đặt chân vào tái ngoại, Xích Liệt bỗng nhiên bật dậy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có địch tập kích.”
Ta lập tức ngồi phắt dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
Bên tai chỉ có tiếng binh sĩ tuần tra, hoàn toàn không giống như có kẻ địch tấn công.
Nhưng tái ngoại khác hẳn Thịnh Triều, nơi đây bộ tộc đông đảo, kẻ mạnh không ít, chẳng ai chịu phục ai, chiến loạn xảy ra như cơm bữa.
Mà Xích Liệt vốn sinh ra và lớn lên ở vùng này, cảm giác nhạy bén hơn người Thịnh Triều nhiều.
Huống hồ…
Những ký ức xa xưa bất giác hiện lên trong đầu.
Chín năm trước, cũng từng có một vị công chúa hòa thân của Thịnh Triều bị phục kích giữa đường.
Cả người lẫn sính lễ đều bị cướp sạch.
Khi ấy Thịnh Triều đang giao chiến với Ô Thước, chẳng ai rảnh để quan tâm đến sống chết của một nữ tử.
Dù nàng ấy là người đi hòa thân vì quốc gia.
Cũng chẳng phải công chúa thật sự, chỉ là một nữ tử đáng thương, bất hạnh, lại không được sủng ái trong tông thất mà thôi.
Sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình từng phái người đi tìm nàng ấy.
Nhưng chỉ tìm có ba ngày.
Ba ngày… có thể tìm được gì đây?
…
“Công chúa yên tâm, bọn chúng không thể vào được lều này.”
Xích Liệt đã khoác thêm áo ngoài, sải bước đi ra ngoài.
Hắn vừa đi chưa bao lâu, Văn Âm đã vội vàng tiến vào, trên tay nắm chặt thanh trường kiếm.
Bên ngoài lều, binh khí va chạm, tiếng đao kiếm vang lên chói tai.
Bên trong, Văn Âm nắm chặt thanh trường kiếm, bàn tay vô thức siết lại.
Ta dịu giọng trấn an: “Đừng lo, bên ngoài có một nghìn tinh binh tinh nhuệ của Thịnh Triều, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Văn Âm tập võ nhiều năm, nhưng chưa từng thực sự giao đấu với kẻ xấu.
Trong Thịnh Triều, giữa thành Lạc Dương phồn hoa, hiếm khi có loạn tặc, nàng ấy chưa từng có cơ hội ra tay.
Có lẽ vì quá căng thẳng, ngay khi tấm rèm lều bị vén lên, thanh kiếm trong tay Văn Âm đã lập tức đâm thẳng tới kẻ vừa bước vào.
Người đi vào là Xích Liệt.
Muốn ngăn cản đã không kịp.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
6 ngày