Sau khi Ninh Thế An rời đi, nhũ mẫu cảm khái: “Hầu gia đối với tiểu thư thật tốt, tiểu thư, người rốt cuộc đã vượt qua rồi.”
Ta thầm nghĩ, hắn trước đây cũng từng tốt như thế với Nguyễn Dao, lòng tốt của nam nhân… duy trì được bao lâu?
Nguyễn Dao bị phạt quỳ từ đường nửa tháng, phạt bổng nửa năm, chỗ ở cũng bị chuyển đến viện Lạc Tang – nơi đã lâu không người ở, cỏ dại mọc um tùm, chẳng khác gì lãnh cung.
Nghe nói, ban đầu Ninh Thế An còn định đuổi nàng ta khỏi phủ, chỉ là bị lão phu nhân ra mặt ngăn lại.
Biết được kết cục ấy, ta không nói gì, chỉ để mặc Ninh Thế An ôm vào lòng an ủi: “Phu nhân thật vất vả rồi.”
Ta chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, rồi quay mặt đi, giấu một nụ cười lạnh khó nhận ra.
Kế lật đổ thiếp thất, bước thứ hai — dùng khổ nhục kế, lấy thân làm mồi.
Lần rơi xuống nước ấy, tuy được uống canh gừng kịp thời, nhưng ta vẫn bị nhiễm hàn khí.
Ninh Thế An vì thế mà càng thêm áy náy với ta.
Ngày ta khỏi bệnh đúng dịp hắn được nghỉ.
Hắn hỏi ta muốn làm gì, hắn đều nguyện cùng ta.
Ta nói mình muốn đánh mã cầu, cũng không bỏ qua tia sáng mừng rỡ lóe lên trong mắt hắn: “Phu nhân cũng biết đánh mã cầu?”
Trước khi đến đây, ta đã điều tra rõ: Ninh Thế An rất thích đánh mã cầu, vì từng trấn thủ biên cương nhiều năm nên khẩu vị ưa ăn mì trộn giấm.
Về ăn uống thì ta không thể chịu được mùi vị đó, nhưng mã cầu thì ta lại có thiên phú, luyện rất giỏi.
Kết thân mấy tháng, vì quốc sự bận rộn, ta biết hắn đã lâu không đánh mã cầu.
Ta mặc một thân trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, cùng Ninh Thế An xuất hiện trên sân mã cầu, khiến bao người ngoái nhìn.
Thậm chí có cả phó tướng trong quân của hắn tiến tới khen: “Không hổ danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Ninh tướng quân thật may mắn cưới được vị phu nhân mỹ mạo như tiên.”
Một đám đồng liêu liền phụ họa theo.
Ta quay đầu nhìn Ninh Thế An, phát hiện sắc mặt hắn đen như đáy nồi, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai ta: “A Từ, thật muốn đem nàng nhốt lại trong phòng, để chỉ mình ta ngắm nhìn.”
Hắn lại nghĩ ngợi chốc lát, khẽ cười: “Nhưng sao ta nỡ giấu nàng đi? Cũng may nàng là phu nhân của ta, cũng may ta đủ bản lĩnh giữ được nàng.”
Ta e thẹn gọi hắn một tiếng: “Tướng quân.”
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, nam nữ thi đấu lẫn lộn, mà ta lại bốc thăm vào đội đối địch với Ninh Thế An.
Ninh Thế An cười nói: “Phu nhân gọi ta một tiếng ‘hảo phu quân’, ta sẽ nhường nàng đấy.”
Ta hừ nhẹ một tiếng: “Lỡ như là phu quân thua thiếp thì sao?”
Hiệp đầu do phải phối hợp với người lạ nên ta chơi rất tệ, thua thảm hại.
Nhưng sang hiệp sau, ta dần tìm lại cảm giác, đánh bóng, chuyền bóng, sút bóng một mạch trôi chảy.
Nhờ vóc dáng nhẹ nhàng, ta thậm chí còn đoạt được vài trái bóng từ tay Ninh Thế An.
Lúc lướt ngang qua nhau, ta không bỏ qua ánh nhìn ngạc nhiên mang theo hứng thú lấp lánh trong mắt hắn.
Dù kết quả cuối cùng là ta thua trận, nhưng lại trở thành đề tài nóng được các bậc quý nhân kinh thành bàn luận sôi nổi suốt mấy ngày.
Người ta khen Ninh tướng quân cưới được mỹ nhân như hoa, lại còn oai phong hiếm có, quả là trời sinh một đôi.
Về phủ, ta cho người âm thầm đưa tin tức này đến tai Nguyễn Dao.
Đêm ấy, Ninh Thế An nghỉ lại phòng ta, so với mọi lần đều nồng nhiệt hơn hẳn.
Hắn cắn môi tai ta, thì thầm: “Phu nhân, nàng thật khiến vi phu kinh hỉ.”
“A Từ, vi phu thực lòng yêu nàng đến điên dại.”
Ta vòng tay qua cổ hắn, đáp lại bằng tất cả nhiệt tình.
Sau khi kết thúc, ta mệt đến mức suýt ngất đi.
Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói: “A Từ, nàng biết không? Hôm ấy ta đến phủ phụ thân nàng làm khách, chỉ mới liếc thấy nàng một cái… một cái thôi, ta đã động tâm. Dung nhan khuynh thành ấy khiến ta cả đời khó quên.”
“May mà lúc ấy nàng còn chưa hứa gả cho ai.”
You cannot copy content of this page
Bình luận