Tôi khuyên lại hắn: “Không sao đâu, anh cứ đi bảo vệ Tổ quốc đi, đến khi em trở thành một phóng viên giỏi, em còn có thể đến phỏng vấn anh — người anh hùng của đất nước.”
Sau đó, không biết hắn nói gì với mẹ, chuyện thi quân đội cũng không thấy nhắc đến nữa.
Năm cuối đại học, khi tôi đang bận tìm thực tập, Hứa Ngôn đột nhiên nói với tôi rằng — hắn muốn học cao học.
10.
“Niên Niên, anh không muốn sống như bao người khác, suốt ngày ngồi trong văn phòng ô vuông, làm từ sáng đến tối, nhìn là thấy hết cả cuộc đời. Anh muốn làm giảng viên đại học, vừa có thể diện, lại lương cao.”
Hồi đó, hầu hết bạn bè xung quanh đều mơ hồ, không biết tương lai nên làm gì, ai cũng mang theo nỗi sợ mơ hồ về tương lai mà chạy đôn chạy đáo tìm việc như ruồi mất đầu.
Hứa Ngôn tìm được điều mình muốn làm, tôi thật lòng cảm thấy mừng thay.
Tôi thậm chí còn bắt đầu giúp hắn chọn trường, chọn chuyên ngành phù hợp, lên kế hoạch ôn thi cao học, chia rõ từng giai đoạn nên làm gì.
Khi tôi cầm cuốn sổ đã ghi chú đầy đủ mang đến tìm hắn, hắn vừa liếc mắt nhìn thì đã nhăn mày, thở dài: “Niên Niên, anh không muốn yêu xa với em.”
Tôi còn ngây ngô an ủi: “Nhưng với điểm của anh thì nếu muốn đậu nhanh chỉ có vài trường này là phù hợp. Hoặc anh có thể dời lại một năm, dành thời gian ôn thi kỹ rồi thi vào trường mình.”
Hắn im lặng một lúc, như thể hạ quyết tâm gì đó, rồi nói: “Anh không thi nữa, anh sẽ đi làm cùng em. Nếu không, lỡ em bước vào xã hội rồi gặp được người ưu tú hơn thì sao?”
Tôi bật cười, lại chẳng cảm thấy buồn cười gì: “Em có anh rồi, người khác dù có tốt đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến em.”
Chuyện thi cao học, cuối cùng cũng chìm vào im lặng.
Tốt nghiệp xong, mẹ hắn gọi điện tới, bảo bọn tôi về quê thi công chức, bảo rằng con của dì hắn thì đứa vào phòng giáo dục, đứa vào văn phòng khu phố, sống rất ổn định.
Hứa Ngôn nghe xong rất xiêu lòng.
Thời gian đó tôi rất băn khoăn — một bên là bạn trai bảy năm, một bên là ước mơ và bố mẹ tôi.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ, tôi quyết định ở lại.
Còn về phần Hứa Ngôn, tôi không can thiệp, hắn chọn gì tôi cũng chấp nhận.
Hắn không nói gì.
Sau này, tôi nhận được điện thoại từ mẹ hắn mới biết — hóa ra hắn đã chọn ở lại thành phố.
11.
“Niên Niên, tôi xin cô, cho Hứa Ngôn quay về đi. Tôi chỉ có một đứa con trai, nó là chỗ dựa duy nhất cho nửa đời sau của tôi. Nó mà không ở bên tôi, tôi sống sao nổi?”
Bà ta còn nói, mình không được may mắn như mẹ tôi — có một người chồng sống lâu và có năng lực, vì con gái mà dám nói dọn nhà là dọn nhà cả gia đình.
Cuối cùng, bà ta nói một câu khiến tôi chết lặng: “Trên đời này đàn ông nhiều như biển cả, sao cô cứ bám lấy con trai tôi vậy? Cô không thấy nhục à?”
Lần đầu tiên trong đời bị người ta mắng khó nghe như vậy — mà lại là mẹ của bạn trai mình.
Tôi hoảng loạn đến mức sụp đổ, vô thức tìm mẹ xin lời khuyên.
Mẹ tôi nói: “Chia tay, nhất định phải chia tay. Con gái của mẹ, bố mẹ đến một câu mắng còn không nỡ, bà ta là cái thá gì mà dám nói vậy?”
Cuối cùng vẫn là Hứa Ngôn đã quỳ lạy trước mặt tôi và mẹ tôi rất lâu, ngày nào cũng thề thốt, nói sau này tuyệt đối sẽ không để mẹ hắn can thiệp vào cuộc sống của hai đứa.
Yêu nhau bảy năm, tôi mềm lòng, kể với mẹ rất nhiều điều tốt của Hứa Ngôn.
Mẹ chỉ nhẹ nhàng chọc đầu tôi một cái: “Con đó…”
Rồi mẹ không nói thêm gì, để mặc tôi theo Hứa Ngôn quay về căn hộ thuê trọ của hai đứa.
Ba năm qua, chỉ cần công việc không thuận lợi, hắn lại nhắc đến những lựa chọn trong quá khứ.
Hắn luôn nói: nếu hồi đó thi quân đội thì sao, nếu hồi đó thi cao học thì sao, nếu hồi đó về quê thi công chức thì sao…
You cannot copy content of this page
Bình luận