Rõ ràng đây là cách ăn mà tôi thích nhất, nhưng lúc này, mí mắt tôi cụp xuống, cả khuôn mặt đầy vẻ uể oải.
“Ăn sáng trước đi, ăn xong anh giúp em làm.”
Vừa nghe thấy câu đó, tôi lập tức tươi cười rạng rỡ: “Thật sao? Yay!”
Trình Thư Diễn xoa cằm, nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Sao anh cứ có cảm giác… như mình bị em gài bẫy vậy?”
Hề hề hề, bây giờ mới phát hiện ra à?
Tôi vui vẻ uống một ngụm cháo lớn: “Không nghe, không nghe! Anh hứa rồi!”
…
Thiết kế tôi chuẩn bị cho cuộc thi lần này là một chiếc vòng tay.
Sau khi nghe tôi trình bày ý tưởng, Trình Thư Diễn đề xuất một thay đổi táo bạo: “Đổi thành dây chuyền thì sao?”
Ban đầu tôi hơi lưỡng lự, nhưng thấy anh tự tin như vậy, tôi quyết định đánh cược một lần.
Trình Thư Diễn tiếp thu rất nhanh, phần mềm thiết kế cơ bản đối với anh mà nói chẳng khác nào trò trẻ con.
Tôi mới nói vài câu, anh đã thao tác thành thạo.
Tôi ôm một chiếc ghế nhỏ, ngồi vắt vẻo bên cạnh màn hình máy tính của anh, chân bắt chéo, chỉ trỏ liên tục.
Một câu thôi: Tổng tài tư bản đang làm việc cho tôi!
Quả nhiên tương lai của mình rất rộng mở.
Trình Thư Diễn di chuyển con chuột, làm theo chỉ dẫn của tôi để thử từng màu sắc.
Phải công nhận, mặc dù không phải là dân chuyên, nhưng gu thẩm mỹ của anh quả thực vô đối.
Thiết kế là một chuyện, nhưng biến nó thành hiện thực lại là một chuyện khác, rất nhiều nhà thiết kế đều ngã sấp mặt trong khoảng cách giữa ý tưởng và thực tế.
Thế nhưng, Trình Thư Diễn lại thể hiện một năng lực thiên phú đáng sợ, mỗi lần điều chỉnh dựa theo cảm giác của anh đều hoàn toàn tái hiện chính xác suy nghĩ của tôi.
Ở góc phải bản thiết kế, Trình Thư Diễn cẩn thận viết xuống tên của tác phẩm: “Chí Ái”.
Nét bút của anh mạnh mẽ, sắc sảo, hoàn toàn khác biệt so với chữ gà bới của tôi.
Đến khi mặt trời lặn, tôi nhìn chằm chằm vào bản thiết kế hoàn chỉnh trên màn hình máy tính của Trình Thư Diễn, im lặng lùi vào một góc tường, chỉ chừa lại một cái gáy cho anh.
Trình Thư Diễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đưa tay chọc chọc vào tôi từ phía sau: “Sao thế? Không hài lòng à? Để anh sửa lại?”
Tôi úp mặt vào tường, giọng nói uể oải: “Không phải.”
“Chỉ là muốn tự kỷ một chút.”
“Sự chênh lệch về thiên phú giữa người với người, còn lớn hơn cả khoảng cách giữa người với chó.”
6.
Cuộc chiến giữa Trình Thư Diễn và công ty đối thủ đã đến hồi kết.
Đến lúc này, anh không còn giữ vẻ bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng nữa, mà để lộ ra sát khí bùng nổ.
Anh muốn nghiền nát bọn họ.
Tôi rất bất ngờ.
Trình Thư Diễn lăn lộn thương trường bao năm, thủ đoạn sấm sét anh không thiếu, giành dự án, cướp đầu tư, mạnh nhất cũng chỉ khiến đối phương phá sản mà thôi.
Nhưng lần này, tôi lại thấy sát ý thực sự trong mắt anh.
Anh muốn bọn họ chết.
Tại sao?
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Trình Thư Diễn, nhưng vô thức vẫn lo lắng cho anh.
Trạng thái của anh quá bất thường.
Nếu như những ngày trước là Trình Thư Diễn dẫn tôi theo bên mình từng bước, thì mấy ngày nay lại là tôi kè kè bên anh không rời.
Tin tức tài chính liên tục đưa tin về những vụ bê bối của công ty đối thủ, cổ phiếu của bọn họ lao dốc không phanh.
Điện thoại của Trình Thư Diễn reo liên tục, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, thậm chí còn hứng thú ngồi tết tóc cho tôi.
Anh tết cho tôi một đầu đầy bím tóc, rồi lại tháo ra từng cái một, đổi thành một kiểu tóc mới.
Tôi muốn hỏi nhưng lại thôi, chỉ có thể để mặc anh làm gì thì làm.
Mãi đến tận khuya, điện thoại của anh mới im lặng trở lại.
Tôi treo trên túi áo của anh, cùng anh rời khỏi công ty.
Bãi đậu xe ngầm tối mờ mờ, ánh đèn trắng nhợt nhạt.
Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tôi lập tức nhảy ra khỏi túi áo, vươn tay chắn trước ngực anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận