“Cái gì?”
Cơ mặt quanh mắt của Giang Tân Phong căng cứng, gân xanh trên cổ anh lộ rõ từng đường.
“Nói lại lần nữa!”
Pháp y đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp:
“Có nghĩa là, cô ấy bị ngạt thở đến ch*ết bên trong một bức tượng kín.”
Viên cảnh sát tiếp lời pháp y, nhấn mạnh thêm:
“Chúng tôi phỏng đoán nạn nhân đã ở trong xưởng điêu khắc của anh, anh Giang. Vậy trong khoảng thời gian đó, anh ở đâu? Đang làm gì?”
Ánh mắt sắc bén của viên cảnh sát hướng thẳng về phía Giang Tân Phong.
“Không thể nào… không thể nào…”
Đôi mắt Giang Tân Phong dại đi, anh lẩm bẩm liên tục:
“Sao có thể như thế được?”
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Ở trong xưởng điêu khắc…”
Toàn thân như bị rút cạn sức lực, Giang Tân Phong chỉ thốt ra được vài từ rồi từ từ ngồi sụp xuống đất.
Anh ôm lấy đầu, vò tóc mình.
Cuối cùng, sau một tiếng gào thét giận dữ, anh ngã quỵ và bất tỉnh.
Nhìn Giang Tân Phong bất tỉnh được đưa lên xe cứu thương, tôi cảm thấy lòng mình rối bời.
Tôi chưa từng nghĩ rằng anh sẽ vì cái ch*ết của tôi mà xúc động đến mức ngất đi.
Anh có hối hận vì đã vô tình tự tay gi*ết ch*ết tôi không?
Đúng rồi, còn đứa trẻ nữa.
Liệu Giang Tân Phong có cảm thấy chút đau lòng nào vì đứa con không?
Nhưng giờ đây, tôi không còn muốn biết câu trả lời nữa.
Tôi đã nghĩ rằng, một khi tôi ch*ết hoàn toàn, linh hồn của tôi hẳn có thể rời đi.
Thế nhưng, không ngờ tôi vẫn bị ràng buộc bên cạnh Giang Tân Phong.
Khi tôi trôi vào phòng bệnh, anh đã tỉnh lại, nằm ngây dại trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Dì nhỏ đang ngồi bên cạnh giường anh, vừa gọt quả táo trong tay, vừa nhẹ giọng nói:
“Cái ch*ết của Thắng Nam không phải lỗi của anh, đừng nghĩ nhiều quá.
“Có lẽ là kẻ thù của Thắng Nam gây ra. Anh cũng biết mà, tính cô ấy vốn nóng nảy, dù là đối với anh hay với khách hàng, cô ấy đều rất dễ nổi cáu. Tất cả đều là do bản thân cô ấy, anh…”
“Đủ rồi!”
Giang Tân Phong vốn đang nằm trên giường bất ngờ bật dậy, hét lớn.
Tiếng gầm giận dữ như một con thú hoang khiến dì nhỏ cầm dao gọt trái cây run lên, lưỡi dao vô tình rạch một vết sâu trên đầu ngón tay.
Máu tươi nhỏ từng giọt, khiến cô ta đau đớn đến mức nước mắt chảy ròng.
Thế nhưng, dường như Giang Tân Phong hoàn toàn không nhận ra.
Anh giận dữ mắng thẳng vào mặt dì nhỏ:
“Cô ấy đã ch*ết rồi! Ch*ết rồi mà cô còn bôi nhọ cô ấy! Lương tâm của cô đâu rồi?”
“Em… em không có ý đó, Tấn Phong, anh bình tĩnh lại. Em chỉ là… em…”
“Không có ý gì?”
Tôi đứng sững, kinh ngạc nhìn phản ứng dữ dội của Giang Tân Phong.
Sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông hệt như ma quỷ.
Anh nghiến răng ken két, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm dì nhỏ.
“Cố Thắng Nam đã ch*ết! Ch*ết ngay trước mặt chúng ta! Ngay trong xưởng điêu khắc của tôi! Cô ấy còn mang thai con của tôi!”
Giang Tân Phong túm chặt lấy vai dì nhỏ, gương mặt méo mó vì phẫn nộ:
“Nếu hôm đó cô không đến tìm tôi, cô ấy sẽ không cãi nhau với tôi, cũng sẽ không đến xưởng điêu khắc tìm tôi, và càng không bị gi*ết!
Chính cô! Tất cả đều tại cô! Cô đã tự tay phá hủy hạnh phúc của tôi!”
Anh lắc mạnh cơ thể dì nhỏ, đôi tay siết chặt phát ra những tiếng răng rắc, trông như một con mãnh hổ đang gầm thét.
Mãi đến khi một nhóm nhân viên y tế chạy vào và tiêm thuốc an thần, Giang Tân Phong mới dần bình tĩnh lại.
Lúc đầu dì nhỏ ngây người, sau đó khẽ cười chua chát.
“Tại sao cả tôi và Thắng Nam đều thích loại đàn ông như anh chứ?”
“Giang Tân Phong, anh còn mặt mũi mà nói rằng người hại ch*ết Thắng Nam là tôi à?”
Dì nhỏ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai:
“Người hại ch*ết cô ấy chẳng phải là chính anh sao?”
“Người không yêu cô ấy mà vẫn cưới cô ấy là anh.”
“Người lạnh nhạt với cô ấy sau khi kết hôn cũng là anh.”
“Người tự tay phong kín bức tượng đã làm cô ấy ngạt thở cũng là anh.”
“Anh không chỉ hại ch*ết cô ấy, mà còn hại ch*ết cả đứa con của hai người!”
“Aaaaaaaa!”
Giang Tân Phong, bị trói chặt tứ chi bởi dây cố định, đột nhiên phát cuồng hét lên.
Gân xanh nổi rõ trên cổ và trán anh. Anh gào thét:
“Cô nói bậy! Không phải như vậy! Không phải!”
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của anh.
Tiếng gào thét từ trong cổ họng dần dần trở thành những tiếng rống trầm thấp, rồi lại biến thành tiếng khóc nức nở đầy kìm nén.
Đôi mắt của Giang Tân Phong từ từ ngấn nước.
Tôi nhìn thấy từng dòng nước mắt trong suốt trào ra khỏi mắt anh, đến khi cuối cùng, anh đã khóc không ngừng.
Tiếng khóc nức nở kìm nén biến thành tiếng gào khóc thê lương.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Giang Tân Phong khóc như một đứa trẻ.
Chỉ là trong lòng tôi, không còn chút xúc cảm nào nữa.
Nhìn Giang Tân Phong tinh thần dần trở nên bất ổn, cảnh sát quyết định từ bỏ việc tìm kiếm sự thật từ anh ta.
Một thời gian sau, cảnh sát thông báo với anh rằng kẻ thủ ác đã bị bắt.
Tôi có chút tò mò về việc kẻ s*át nhân thực sự là ai.
Ngược lại, Giang Tân Phong tỏ ra còn kích động hơn cả tôi.
Khuôn mặt hốc hác, râu ria mọc lởm chởm, ánh mắt anh mang một tia điên cuồng:
“Là ai? Rốt cuộc là ai đã gi*ết cô ấy?!”
Sau khi cảnh sát trấn an cảm xúc của anh, họ nói ra sự thật.
Kẻ s*át nhân thực ra là người anh quen biết, chính là người đàn ông trước đây từng có mâu thuẫn với anh.
Theo lời cảnh sát, ban đầu hắn ta muốn trả thù Giang Tân Phong, nhưng vô tình gặp tôi.
Hắn còn có ý định trả thù cả dì nhỏ, lẻn vào nhà dì.
Đáng tiếc hôm đó, Giang Tân Phong đã đón dì đi trước.
Nói đến người đàn ông đó, tôi cũng có chút ấn tượng.
Tôi đã từng gặp hắn ở cổng đồn cảnh sát.
Chính là kẻ từng quấy rối dì nhỏ trong quán bar và cuối cùng lao vào đánh nhau với Giang Tân Phong.
Vì chuyện đó, Giang Tân Phong bị buộc tội ẩu đả và phải vào đồn cảnh sát.
Nhưng khi đó, anh nhất quyết không chịu nói lý do vì sao lại đánh người đàn ông đó.
Sau này tôi mới biết anh làm vậy là vì một người phụ nữ, và điều đó khiến tôi tức giận đến mức đập nát tác phẩm mới đạt giải của anh.
Giang Tân Phong và tôi đều nghĩ đến cùng một câu hỏi: Vậy, người đàn ông đó làm vậy là để trả thù anh?
“Tôi có thể gặp hắn không?”
Lúc này, Giang Tân Phong đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh rút ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng rồi hít mạnh một hơi.
You cannot copy content of this page
Bình luận