Chương 1:
10/01/2025
Chương 2:
10/01/2025
Chương 3:
10/01/2025
Chương 4:
10/01/2025
Chương 5:
10/01/2025
Chương 6:
10/01/2025
Chương 7:
10/01/2025
Chương 8:
10/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Anh kéo tay tôi khỏi áo khoác của mình, nắm lấy một cách thoải mái, rồi mỉm cười dẫn tôi bước vào cánh cửa dẫn đến màn chơi tiếp theo.
Phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn: “Đào Đào, trước đây cô nói là cô thích tôi. Chẳng lẽ cô thay đổi nhanh như vậy sao?”
Tôi quay đầu lại, thấy Kỳ Nguyên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vết máu trên mặt khiến hắn trông giống như một con quỷ nam u ám.
Gần mực thì đen, tôi đã học được chút thói độc miệng từ người bên cạnh.
“Dù có nhanh cũng không bằng tốc độ anh thay đổi trợ ma. Tôi không thích nữa, chẳng phải rất bình thường sao?”
Phó bản tiếp theo là Biệt thự quý tộc, độ khó cấp S.
Vừa bước vào cửa lớn của biệt thự, một quản gia với khuôn mặt cứng nhắc đã đưa tay chặn chúng tôi lại.
“Vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân. Mối quan hệ giữa hai người là gì?”
Tôi vừa định trả lời, từ “chủ-tớ” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì Liên Tín đã đưa ra đôi găng tay và hai tấm thiệp mời mạ vàng: “Chúng tôi là anh em nhà Green, được ngài Abes mời đến tham dự vũ hội.”
Bối rối liếc nhìn Liên Tín, anh nháy mắt với tôi bằng đôi mắt đẹp mà không nói lời nào.
Chúng tôi vừa được cho qua chưa bao lâu thì có một nhóm người chơi khác cũng được phân đến phó bản này bước tới.
Thế nhưng, người quản gia kỳ quái kia lại phát ra một giọng nói chói tai: “Những kẻ hèn mọn không được phép bước vào vũ hội. Thưa cô, cô đã vi phạm quy tắc trò chơi, người hầu của cô phải bị xử lý!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, nhưng chỉ trong chốc lát, mọi âm thanh đều biến mất.
Tôi cảm thấy hơi sợ, không kiềm được mà tiến lại gần bên Liên Tín hơn.
Mu bàn tay được vỗ nhẹ vài cái, như muốn trấn an.
“Đừng lo, những người chơi không tôn trọng chính trợ ma của mình thì vốn dĩ không xứng đáng tham gia trò chơi.”
Tôi do dự ngẩng đầu: “Vậy nên anh biết trước diễn biến cốt truyện, mới bảo với quản gia rằng chúng ta là anh em?”
Liên Tín nhìn về phía trước, nụ cười sâu thêm, đến mức tôi có thể thấy một lúm đồng tiền nhỏ bên cạnh chiếc răng nanh.
“E hèm, vậy nên lát nữa, Đào Đào không được gọi anh là ‘chủ nhân’, nhớ đấy, phải gọi là… anh trai.”
Anh trai…
Không hiểu sao, mặt tôi lại thấy hơi nóng, vội vàng dời ánh nhìn và đáp khẽ một tiếng “Ừm.”
Nhưng bình luận thì không chịu tha cho tôi.
【Liên Thần, anh giỏi tán tỉnh ghê. Rõ ràng có thể chọn danh xưng như bạn bè gì đó, tôi thấy anh chỉ muốn tạo chút cảm giác cấm kỵ không thể nói ra thôi.】
【Ôi, ôi, ôi, anh trai~ em gái~ Có anh trai nào muốn nuốt chửng em gái vào bụng như anh không?】
【Mấy người đầu óc đen tối kia đừng trốn nữa, có ai tìm cách nhắc nhở bảo bối Đào Đào của chúng ta cảnh giác với cái tên này không vậy?】
Tôi: “…”
Thật ra tôi vẫn luôn nhìn thấy được từ đầu đến cuối.
Trước thềm vũ hội, các người chơi cần thay trang phục dạ tiệc đã được chuẩn bị sẵn.
Liên Tín vượt qua hết chướng ngại này đến chướng ngại khác, đánh tan lũ quỷ trong gương hai bên đường, và còn đốt sạch bộ tóc giả quấn lấy mắt cá chân tôi.
Cuối cùng, chúng tôi là hai người chơi đầu tiên đến được phòng thử đồ.
Trang phục nữ phức tạp hơn nhiều so với trang phục nam.
Có lẽ vì đợi quá lâu, Liên Tín gõ cửa phòng, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Tôi liếc nhìn mình trong chiếc gương đồng lớn phía sau.
Trong gương là một cô gái tóc đen với gương mặt thanh tú, đôi má đỏ ửng vì bối rối.
Chiếc váy dạ hội phức tạp phong cách Trung Cổ bao bọc từ đầu đến chân, không để lộ chút kẽ hở nào.
Trên chiếc váy đỏ như máu là những dải ruy băng lụa mềm mại được thắt thành hình nơ, khiến cô gái trông giống một chiếc bánh kem nhỏ được gói kỹ càng.
Từng lớp ren bồng bềnh xếp chồng lên nhau bị hất lên một góc, để lộ hai phần chân trắng mịn.
Phía sau, chiếc đuôi nhỏ bị thương khẽ đong đưa, cố gắng tìm cách giấu nhưng không thành công.
You cannot copy content of this page
Bình luận