Lại Có Nữ Nhân Xuyên Không

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Anh hùng không hỏi xuất thân, tuy xuất thân của Liễu Nhứ không hiển hách, nhưng lại có đại tài.”

 

“Lưu cô nương xuất thân từ gia đình nho học, lẽ ra từ nhỏ đã được thấm nhuần học vấn, tại sao tài thơ lại không bằng Liễu Nhứ?”

 

Lời này chẳng khác gì mắng gia giáo của Lưu Hàn Lâm.

 

Lưu Minh Nguyệt tức giận đến mức rơi nước mắt, nhưng nàng ta chỉ là nữ nhi của một thần tử, còn Chu Hoàng là hậu duệ của thiên tử.

 

Nàng ta là thần, hắn là quân, nếu nàng ta dựa lý mà tranh cãi, thì không biết chiếc mũ “mưu phản” sẽ bị chụp lên đầu lúc nào.

 

Thẩm Liễu Nhứ cậy nhờ quyền thế của Chu Hoàng, thậm chí còn được thế ngâm một bài thơ để chế giễu Lưu Minh Nguyệt ngay tại chỗ.

 

Nàng ta đúng là được dịp khoe mẽ, còn thể diện của Lưu Minh Nguyệt thì gần như bị giẫm nát xuống bùn.

 

Không ít nho sinh chua ngoa có mặt tại đó cũng hùa theo chế nhạo Lưu Minh Nguyệt, tâng Thẩm Liễu Nhứ lên làm “nữ Văn Khúc.”

 

Một buổi thi hội, trở thành sân khấu độc diễn của Thẩm Liễu Nhứ.

 

Ta chỉ đứng ngoài quan sát, chờ nàng ta tự chuốc lấy cái ch*ết.

 

Không ngờ rằng, nàng ta lại tự tìm đến cửa.

 

Khi ta đang pha trà tiếp đãi vài vị khuê tú quen thân, Thẩm Liễu Nhứ ngang nhiên xông vào giữa chúng ta.

 

Trước tiên nàng ta quét mắt một vòng khắp phòng, chắc chắn rằng không có ai mà nàng ta không dám đắc tội, sau đó nhắm thẳng mũi nhọn vào ta.

 

“Triệu tiểu thư cũng tham gia thi hội Nguyên Tiêu sao?”

 

Ta ngước mắt nhìn nàng ta một cái, thấy nàng ta phấn khích như vậy, chắc hẳn đã nghĩ sẵn cách dùng tài thơ để đè bẹp ta.

 

Tất nhiên ta không so được với những đại văn hào mà nàng ta “mượn tạm” thơ văn.

 

Dù sao, ta cũng chỉ là một khuê nữ nhỏ bé.

 

Ta đặt tách trà xuống, mỉm cười xã giao, mang phong thái thường thấy của thiên kim thế gia, đáp lời:

 

“Không biết Thẩm cô nương có điều gì muốn chỉ giáo?”

 

“Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua ta nghe nói trước đây Triệu tiểu thư là đệ nhất tài nữ của Thượng Kinh, kẻ hèn này bất tài, muốn thỉnh giáo đôi chút.”

 

Ta đáp lời, nụ cười không đổi:

 

“Thẩm cô nương nói đùa rồi, ta xưa nay cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, chỉ biết vài đường kim mũi chỉ chẳng đáng gì. Nói là tài nữ, quả thực là quá khen.”

 

Ta vừa nói vừa đưa tách trà đã pha xong lên mời:

 

“Chi bằng mời Thẩm cô nương nếm thử tay nghề điểm trà của ta nhé?”

 

Thẩm Liễu Nhứ rõ ràng là kiểu người “không đến Hoàng Hà không bỏ cuộc”, nàng ta nhất quyết muốn phân cao thấp với ta.

 

Nàng ta phất tay áo rộng, làm đổ cốc trà của ta, sau đó lạnh lùng nói:

 

“Thật ngại quá, khi hứng làm thơ nổi lên, ta thường không câu nệ tiểu tiết, làm đổ trà của cô nương chỉ là vô ý thôi.”

 

Nàng ta tiếp lời, ánh mắt sắc bén:

 

“Hay là, Triệu cô nương chột dạ, nên không dám so tài với ta?”

 

7

 

Mấy tỷ muội ngồi bên cạnh thấy Thẩm Liễu Nhứ hung hăng như vậy, đều cảm thấy bất bình thay ta.

 

Ta vội ngăn họ lại, khẽ vén tay áo lên, lộ ra chỗ vừa bị trà đổ làm bẩn, vẻ mặt vẫn giữ phong thái khoan dung.

 

Không ít người xung quanh nhìn Thẩm Liễu Nhứ bằng ánh mắt đầy chán ghét.

 

Mọi người đều là người có học thức, tuy rằng lời nói có thể sắc như dao, nhưng hễ đến mức động tay động chân, thì chính là phá hỏng quy củ.

 

Thẩm Liễu Nhứ lại hoàn toàn không nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, điều này khiến trong lòng ta rất vui vẻ.

 

Ta mỉm cười nhàn nhã, nói:

 

“Thẩm cô nương tài hoa hơn người, ta tự thấy không sánh bằng. Nếu nói thật, cô nương quả là đệ nhất tài nữ của Thượng Kinh, thậm chí còn là đệ nhất cuồng sĩ.”

 

Thẩm Liễu Nhứ thấy ta không chịu cùng nàng ta tranh cao thấp, ngược lại có vẻ không vui.

 

Cũng phải thôi, nếu không thực sự phân thắng bại, nàng ta làm sao có thể đường đường chính chính giành lấy danh phận này sao?

 

Nàng ta nghiêm giọng:

 

“Triệu cô nương, chẳng lẽ vì cô nương oán hận ta cướp mất vị trí Dự Vương phi, nên không muốn so tài với ta sao?”

 

“Ta thật không ngờ, Triệu cô nương lại nhỏ nhen như vậy. Xem ra trước kia ta đã nhìn lầm cô nương rồi.”

 

Lời này vừa dứt, mấy cô nương có tính tình bộc trực, đặc biệt là những thiên kim con nhà võ tướng, đã không kìm được, xắn tay áo, dường như muốn cho nàng ta một cái tát để dạy dỗ.

 

Ta ngăn lại mấy người, trấn an họ đôi chút.

 

Đánh vào mặt người như nàng ta, sao có thể để bẩn tay của các tỷ muội được?

 

Ta bình thản đáp lời:

 

“Thẩm cô nương, nếu cô nương thật sự muốn so tài với người khác, chi bằng đến chỗ các vị nam nhân đi. Chúng ta là nữ tử, thơ văn không tiện truyền ra ngoài.”

 

Thẩm Liễu Nhứ hừ lạnh, sắc mặt khinh bỉ:

 

“Đúng là đầu óc nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, chẳng biết chút gì.”

 

“Ngươi…”

 

Một vị tiểu thư là nữ nhi của tướng quân bên cạnh ta đã giận đến mức muốn rút kiếm ra ch*ém n*át miệng nàng ta.

 

Nhưng ta lại hòa giải, cố gắng ngăn chặn một hồi náo loạn.

 

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page