Bạn Trai Của Tôi Không Thích Uống Trà Xanh

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi khẽ cười: “Chia tay rồi à?”

 

Lâm Uyển lập tức hào hứng nói chuyện với tôi: “Vy Vy, cô không biết đâu, bạn gái của anh ấy chiếm hữu dữ lắm, đáng sợ vô cùng.”

 

Tôi chỉ cười mà không nói gì. 

 

Người đáng sợ thật ra chính là cô ta mới đúng.

 

  1.  

 

Xong câu chuyện, Lâm Uyển đã bắt đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, châm chọc nói: “Vy Vy, chiếc váy này của cô là hàng thật sao? Đây là mẫu mới của nhà Tiểu Hương đấy.”

“Nhưng tôi thấy nhãn mác của cô hơi lệch, hình như không giống hàng thật.”

 

Nói rồi, cô ta lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Vy Vy, dù cô không mua nổi hàng thật thì cũng đâu cần phải mặc đồ giả.”

 

Tôi vừa định nói, thì đã bị cô ta cắt lời, ríu rít nói với đám đàn ông xung quanh: “Chuyện Vy Vy mặc đồ giả, các anh đừng kể ra ngoài nhé.”

 

Mọi người lần lượt gật đầu, ánh mắt nhìn tôi bắt đầu có chút khác thường.

 

Lâm Uyển càng cười vui vẻ hơn: “Vy Vy, mọi người đều nghe lời tôi lắm, cô cứ yên tâm, không ai biết chuyện cô mặc đồ giả đâu.”

 

Tôi thật sự tức đến mức bật cười. 

 

Cách nói chuyện đầy tính châm chọc, cứ như đang đóng đinh tôi lên cột nh.ụ.c n.h.ã vậy.

 

Đúng lúc này, Lý Trình từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”

 

Lâm Uyển vội vẫy tay, làm như đang thay tôi giải vây: “A Trình, Vy Vy mặc váy giả đấy, anh ngàn vạn lần đừng trách cứ hay coi thường cô ấy nhé.”

“Cô ấy có hơi quê mùa, không biết hàng hiệu thôi. Có lẽ là mua từ cái sạp nào đó mà ra.”

 

Tôi khoanh tay, đứng nhìn màn kịch như thể đang xem một vở hài.

 

Lý Trình trông như không thể tin nổi, lớn tiếng nói: “Ai nói với cô là bảo bối của tôi mặc váy giả? Cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây là tôi mua cho cô ấy!”

 

Lâm Uyển lập tức ngớ người, sau đó hét toáng lên: “Cái gì? Anh mua cho cô ta?! Sao anh có thể mua thứ đắt tiền như thế cho cô ta?”

 

Từ khi quen biết Lâm Uyển, tai tôi chưa lúc nào được yên. 

 

Cô ta đúng là như một cái loa phát thanh siêu cường, đi đến đâu cũng hét chói tai.

 

  1.  

 

Nghe Lâm Uyển nói vậy, sắc mặt Lý Trình lập tức trở nên khó coi: “Tại sao tôi không thể mua đồ tốt cho bảo bối của tôi?”

“Cô ồn ào cái gì? Có ý kiến thì tự nuốt hết vào bụng đi.”

 

Tôi mỉm cười, giơ chiếc vòng tay Cartier trên tay lên, lắc lắc trước mặt Lâm Uyển: “A Trình không chỉ mua váy cho tôi, mà còn mua cả vòng tay nữa.”

“Tôi nói anh ấy đừng mua thì anh ấy không nghe, cứ thích mua cho tôi, mà toàn mua đồ đắt tiền thế này.”

 

Lâm Uyển không giữ được bình tĩnh nữa, lớp mặt nạ giả vờ rạn nứt, tức đến mức giậm chân: “Cô xứng sao?!”

 

Lý Trình nổi giận, tiến lên đẩy mạnh cô ta một cái: “Cô nói năng kiểu gì thế? Bảo bối của tôi không xứng, vậy cô xứng à? Về nhà soi gương lại đi!”

 

Lâm Uyển đứng đó, nước mắt như sắp rơi mà không rơi, bộ dáng trông yếu đuối khiến đàn ông nào nhìn cũng phải động lòng.

 

Tôi nhíu mày, muốn hỏi cô ta thực sự có ý gì.

 

Lý Trình đưa tay lên che mắt: “Cô định làm gì thế? Bộ dạng này là muốn dọa c.h.ế.t tôi à? Tôi không muốn nhìn, cô tránh xa tôi ra!”

 

Bị mắng như vậy, Lâm Uyển òa khóc, chạy thẳng ra khỏi cửa.

 

Vương Đông lập tức đứng ra bênh vực: “Cậu nói Uyển Uyển như vậy không hay đâu, nói chuyện quá khó nghe rồi.”

 

Lý Trình vuốt ve lòng bàn tay tôi, cúi đầu khẽ cười: “Có gì mà hay với không hay? Tôi còn chưa nói hết những lời khó nghe hơn đấy.”

“Cô ta không biết xấu hổ, mắng bảo bối của tôi, đó là tự rước lấy nh.ụ.c vào thân, liên quan gì đến tôi?”

 

Vương Đông kích động lên tiếng: “Chúng ta là anh em tốt mà! Hơn nữa, Uyển Uyển là con gái, cậu không thể nhường cô ấy một chút sao?”

Lý Trình lạnh lùng cười: “Anh em? Anh em kiểu gì? Cậu đã từng tắm chung với cô ta hay ngủ chung với cô ta à?”

“Hay là cô ta biến đổi gen, có bộ phận nào đó khác chúng ta rồi?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page