Mãi Mãi Trói Buộc

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Vì sao ư?

 

Bởi vì tôi hiếu thắng.

 

Tôi là một con ngỗng trắng lớn ngày ngày khổ luyện Hồ Thiên Nga, cố gắng hòa nhập với bầy thiên nga.

 

Từ lần đầu xem video của tôi, thái tử gia đã quyết rằng hắn tìm được đại đồ đệ.

 

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi đầy mệt mỏi.

 

Thậm chí cả mông béo mềm của đạo diễn cũng không còn hấp dẫn nữa.

 

Đúng vậy, chương trình phát sóng, độ hot tăng vọt.

 

Đạo diễn như tìm được điểm nhấn, ngày ngày ve vẩy cái mông tròn ục của ông ta trước mặt tôi.

 

Nhưng tôi rầu lắm.

 

Ân Thịnh càng ngày càng tăng cường độ bảo vệ tôi, một cử chỉ, một ánh mắt đều như đang gào lên:

 

“Mẹ nó, đời này ta chỉ muốn bù đắp cho ngươi!”

 

Hắn gặp ai cũng khoe:

 

“Tiểu Phù nhà chúng ta lợi hại lắm.”

 

“Ngươi làm sao biết Tiểu Phù nhà chúng ta biết múa Hồ Thiên Nga?”

 

“Đúng vậy, sau khi ta ch*ết, tất cả gia sản đều để lại cho Tiểu Phù.”

 

“Hậu nhân? Hậu nhân nào, Tiểu Phù là người thừa kế duy nhất… à không, ngỗng thừa kế duy nhất của tôi.”

 

Cư dân mạng:

 

“Ai hỏi anh thế hả?”

 

Trong lúc mọi người nghĩ đây chỉ là chiêu trò của thái tử gia, rằng tất cả chỉ là một phần trong màn kịch tổng tài bá đạo khổng lồ, thì ba ngân hàng, năm công ty bảo hiểm, sáu quỹ tài chính lần lượt công khai các thỏa thuận hợp tác.

 

Cư dân mạng nhìn mà hoa cả mắt, nhưng mắt bọn họ luôn sáng suốt.

 

“Rất khó để giải thích những tài liệu này. Tóm lại, chỉ cần một bên vi phạm thỏa thuận, các bên khác có quyền giám sát và phạt vi phạm. Số tiền phạt lớn đến mức nào à? Phá sản.”

 

Ân Thịnh giơ chứng minh nhân dân, nghiêm túc ngồi thẳng:

 

“Toàn bộ nội dung là thật. Mong các vị cùng làm chứng.”

 

“Nếu một ngày nào đó tôi chết, xin các vị giúp tôi chăm sóc Tiểu Phù, cảm tạ.”

 

Cư dân mạng:

 

“Tuy là vậy, nhưng mà…”

 

“Tôi có một câu không biết nên nói hay không nên nói.”

 

Đừng mở miệng, toàn người nhà cả.

 

Tôi biết các ngươi định nói gì.

 

Nhưng việc cấp bách lúc này, là phải chứng minh với Ân Thịnh rằng tôi không phải đại đồ đệ của hắn!

 

Thế là khi đám trẻ thi chạy, tôi thảnh thơi đuổi chim theo hướng ngược lại.

 

Khi đám trẻ thi nhặt rau, tôi tận dụng ưu thế loài ngỗng, mổ nát cả mảnh vườn.

 

Bất kể nhiệm vụ nào, tôi hoặc là không hợp tác, hoặc là làm hỏng bét, quyết tâm nghiền nát hai chữ “hiếu thắng” khỏi cuộc đời ngỗng của tôi.

 

Ai ngờ, Ân Thịnh lại càng tin chắc hơn.

 

“Tiểu Phù, vi sư biết ngươi chán ghét ta.”

 

“Nhưng đừng vì ghét ta mà đè nén bản tính của ngươi, được không?”

 

Tôi chịu hết nổi, làm thẳng một bãi phân lên mặt hắn.

 

“Quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc!”

 

Tôi thật sự không phải Ân Phù! Câu chuyện ngu ngốc của anh, tôi đã nghe từ đầu đến cuối một lần rồi! 

 

Kẻ kia, rất có thể mới là Ân Phù!

 

21

 

Đừng hỏi tại sao bây giờ tôi mới nói.

 

Bởi vì kẻ đó thật sự rất khó đánh giá, bất kể hỏi nó điều gì, trên mặt nó chỉ có hai chữ:

 

“Tùy ý.”

 

Hồi tôi còn là một con ngỗng vàng nhỏ, để tranh cao thấp với nó, tôi đã ngồi chễm chệ trên đầu nó suốt ba ngày ba đêm.

 

Sau đó…

 

Sau đó, tôi bắt đầu nghe hiểu được nó nói gì.

 

Ân Thịnh nghi hoặc hỏi tôi lý do.

 

Tôi chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, với vẻ mặt như vừa nuốt phải phân, trả lời:

 

“Quác! Quác! Quác!”

 

Tôi đã ăn phân của nó.

 

Tất nhiên, không chỉ mình tôi ăn phân của nó, những con ngỗng khác, vịt, khỉ gì đó cũng đều ăn.

 

Nhưng kỳ lạ là, chỉ mình tôi nghe hiểu được nó nói chuyện.

 

Chỉ là, những câu chuyện nó kể khác xa một trời một vực với những gì Ân Thịnh nói.

 

Tên thường gọi của nó là “Capybara”.

 

Ánh mắt của Capybara sâu thẳm, mang một vẻ “sống cũng được, chết cũng chẳng sao”, đầy bình tĩnh nhưng lại có chút điên cuồng.

 

“Ngươi đã bao giờ thử trải qua cảm giác từ được cưng chiều đến bị thiên vị chưa?”

 

22

 

Capybara kể rằng, hồi nhỏ, nó từng được sư phụ nâng niu trong lòng bàn tay.

 

 Sư phụ thường khen nó thông minh xuất chúng, nhất định phải trở thành “đồ đệ nhà người ta” trong mắt mọi người, nhất định phải làm rạng danh sư môn.

 

Nó học cách làm mọi việc để giành vị trí đầu tiên.

 

Mỗi lần tiến bộ dù chỉ một chút, sư phụ đều vui mừng nhấc bổng nó lên, tung hứng như đang nâng niu một báu vật.

 

Cả tông môn trên dưới đều lấy nó làm niềm tự hào.

 

Nhưng rồi, sư phụ mang về một tiểu sư muội.

 

Tiểu sư muội trong trẻo, đáng yêu, lúc đầu nó cũng rất thích.

 

Nó dành hết đồ ngon, trò vui cho tiểu sư muội.

 

Một ngày nọ, tiểu sư muội đột nhiên ôm bụng kêu đau.

 

Khi bị hỏi cặn kẽ, ánh mắt tiểu sư muội né tránh, cuối cùng nhìn về phía nó:

 

“Muội chỉ ăn bánh hương chỉ mà sư tỷ cho thôi.”

 

Lần đó, là lần duy nhất nó được nhiều người đứng ra bảo vệ nhất.

 

Nhưng từ đó trở đi, mỗi lần nó và tiểu sư muội luận bàn, tiểu sư muội lại vô cớ bị thương.

 

Khi nó và tiểu sư muội chọn linh thú, tiểu sư muội tỏ ra tủi thân, nói rằng mình thiên phú kém cỏi, chọn đại một con là được.

 

Khi hai người cãi nhau, vốn dĩ cả hai ngang tài ngang sức, nhưng tiểu sư muội bất ngờ bật khóc.

 

Những chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại.

 

Sư phụ càng ngày càng bênh vực tiểu sư muội.

 

Đối với nó, sư phụ nói nhiều nhất là:

 

“Con là sư tỷ, phải nhường nhịn tiểu sư muội một chút.”

 

“Đừng dựa vào thiên phú cao mà xem thường người khác.”

 

“Chuyện gì cũng tranh thắng, đạo tâm của con đâu rồi?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page