Bạch Nguyệt Quang Đích Thân Ra Trận

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Nguyên nhân thực sự khiến những người công lược thất bại là vì họ quá coi trọng Thương Hằng. 

 

Họ luôn muốn giành được tình cảm của y, nên bị trói buộc đủ đường, để mặc nữ vũ cơ dễ dàng thao túng.

 

Còn ta, ta không quan tâm đến Thương Hằng. 

 

Những thủ đoạn của nữ vũ cơ, dùng lên người ta chẳng khác nào đấm vào bông, không chút tác dụng.

 

Mấy ngày nay, Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia cũng từng đến tìm, nhưng đều bị ta từ chối ngoài cửa. 

 

Những kẻ đã phản bội, ta chẳng buồn dành thêm một ánh nhìn nào cho họ.

 

Thời gian này, thà dùng để luyện công, chuẩn bị cho trận đại chiến một năm sau.

 

“Chủ tử!”

 

Đang luyện công thì nghe thấy tiếng gọi, giọng nói có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.

 

Đợi khi thu công, mở cửa ra nhìn, ta mới nhận ra.

 

Hóa ra là Côn Luân nô mà ta từng cứu. 

 

Sau đó, thấy gã có chút sức mạnh, ta đã có ý bồi dưỡng. 

 

Về sau, gã trở thành phó tướng của ta, cùng sinh ra tử nhiều năm, vô cùng trung thành.

 

Trong chín mươi chín lần theo dõi người công lược trở về, chưa từng thấy gã, nên nhất thời quên mất. 

 

Không ngờ ta trở lại, gã vẫn còn đây.

 

Ta định gọi vào, nhưng lại thấy Thương Hằng và Phượng Lăng theo sau lưng gã.

 

Hai người kia bị ta từ chối nhiều lần, cuối cùng gặp được, cả hai đều tỏ ra kích động.

 

Nhìn người đang quỳ một gối trước mặt, là một nam tử có nước da ngăm đen, khoác trên mình bộ y phục đen tuyền, khiến người khác khó mà không chú ý đến.

 

Gã vốn là một Côn Luân nô, từng bị chủ cũ đánh đến thập tử nhất sinh. 

 

Ta cứu một mạng, từ đó gã luôn trung thành đi theo ta.

 

“Chủ tử, người thật sự chưa c.h.ế.t!”

 

“Ba năm qua, ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm chủ tử. Chưa thấy thi thể của người, ta không tin người đã qua đời!”

 

“Cuối cùng, người đã trở về rồi…”

 

Giọng nói của gã nghẹn ngào, đôi mắt to đen trắng rõ ràng đong đầy nước mắt, gần như không thể kìm nén.

 

Điều này khiến ta có chút xúc động, đưa tay kéo người đứng dậy. 

 

Như ngày trước, vỗ nhẹ lên vai gã, biểu thị sự khích lệ.

 

Không thèm nhìn đến Thương Hằng và Phượng Lăng, kéo gã vào trong nhà.

 

“A Ngô, hãy nghe ta giải thích! Chuyện linh ngọc, ta không cố ý lừa nàng.”

 

Thương Hằng đuổi theo, giữ lấy tay áo ta, vội vàng lên tiếng thanh minh.

 

Ta rút tay áo ra, phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại.

 

“Bệ hạ quá lời rồi, chẳng qua là muốn làm vui lòng người trong lòng mình, ta có thể hiểu được mà.”

 

“Thật ra, nếu ngài nói thẳng với ta, ta sẽ không từ chối. Dù sao quân muốn thần c.h.ế.t, thần không thể không c.h.ế.t, một miếng linh ngọc thì có là gì.”

 

Ta nhận lấy chiếc khăn tay từ thị nữ, nhẹ nhàng lau mồ hôi, hoàn toàn không có ý định dây dưa thêm với y.

 

Sắc mặt Thương Hằng tái đi vài phần.

 

Nếu lúc đầu y thừa nhận ngay, có khi ta còn chẳng nổi giận. 

 

Nhưng để làm vui lòng nữ nhân mình yêu, y có thể ép c.h.ế.t hàng trăm người mò ngọc, có thể giận dữ g.i.ế.t c.h.ế.t công chúa Nam Man, thậm chí không tiếc khơi mào chiến hỏa.

 

Lấy đi linh ngọc của ta, thật sự không phải chuyện lớn.

 

“Không phải vậy! Sau khi nàng c.h.ế.t, ta đau khổ vô cùng, ngày ngày chìm trong men r.ư.ợ.u, rồi gặp thích khách.”

 

“Ta không kịp tránh, là Doanh Doanh đứng ra chắn cho ta một đòn chí mạng. Nếu không đưa linh ngọc cho nàng ấy, nàng ấy sẽ c.h.ế.t.”

 

Ta mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng: “Ngài rất rõ, lý do ta giao linh ngọc và dặn ngài đặt linh ngọc cùng linh vị của ta trong Anh Hồn Điện.”

 

“Bởi vì ta cần linh ngọc dẫn dắt linh hồn ta quay về cố thổ. Nếu không, ta c.h.ế.t nơi vực sâu, thân x.á.c không còn, chỉ sợ phải làm cô hồn dã quỷ mãi mãi.”

 

“Nhưng bệ hạ không bận tâm, dù sao ta đã c.h.ế.t, người c.h.ế.t nào quan trọng bằng kẻ sống đâu?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page