Cái Kết Của Trai Đểu

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Anh ta mở điện thoại lên xem, thì ra là một tin nhắn từ McDonald’s.

 

Trên đó thông báo rằng McDonald’s đang phát quà lớn cho các thành viên, và Trương Lôi chính là một trong những người may mắn trúng giải.

 

“Mình biết ông trời vẫn còn thương mình mà.”

 

Gần đây vận may của Trương Lôi không tốt, nên khi thấy tin nhắn này, anh ta liền cười phá lên.

 

Anh ta cầm lấy túi đồ ăn từ tay người giao hàng, vẻ mặt đầy khó chịu nói:

 

“Được rồi, được rồi, chuyện này không liên quan đến mày nữa, đi đi.”

 

Nói xong, anh ta liền bước vào nhà.

 

Anh ta không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của người giao hàng.

 

Một phút sau.

 

“Á á á…”

 

Chỉ thấy Trương Lôi kinh hoàng nhìn vào túi đồ ăn trên sàn nhà, từ bên trong rỉ ra rất nhiều m*áu tươi.

 

Anh ta cúi xuống nhìn kỹ hơn, thì phát hiện bên trong lại là một b*ào th*ai!!

 

Đứa trẻ này mới chỉ hình thành, nhưng có thể rõ ràng nhận ra ngũ quan và đường nét khuôn mặt của nó…

 

Trương Lôi sợ đến mức hai chân run rẩy, khóe miệng không ngừng co giật.

 

Tay anh ta chỉ thẳng vào túi đồ ăn đó, miệng không nói thành lời.

 

Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên, là tiếng cửa đóng lại.

 

Trương Lôi theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy người giao hàng lúc nãy đang cầm chìa khóa, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn anh ta.

 

Người giao hàng từ từ tháo khẩu trang, mũ và bộ đồng phục ra…

 

Ngoài Tôn Mẫn, còn có thể là ai khác.

 

Gương mặt của cô lúc này trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

 

“Thế nào, con trai của anh trông rất giống anh, phải không?”

 

Ánh mắt của Tôn Mẫn ghim ch*ặt vào Trương Lôi, ánh mắt ấy như muốn đem anh ta ra mà xẻ ngàn mảnh.

 

Thấy Tôn Mẫn hóa trang thành người giao hàng, còn mang thứ đáng sợ này đến dọa mình, Trương Lôi tức giận, liền chửi lớn:

 

“Hóa ra là cô, đồ đàn bà khốn nạn! Sao, nhớ tôi đến mức không chịu được à? Đến đây cầu xin tôi sao?”

 

Nghe những lời không biết xấu hổ của Trương Lôi, Tôn Mẫn lại cười.

 

Nụ cười của Tôn Mẫn đầy quái dị.

 

Cộng thêm gương mặt trắng bệch, đôi môi không chút m*áu, cùng chiếc váy trắng dài mà cô đang mặc, trông cô chẳng khác nào một hồn ma vừa mất không lâu.

 

Trương Lôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, nói:

 

“Này, Mẫn Mẫn à, có gì thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, chuyện gì cũng giải quyết được mà, đúng không?”

 

Vừa nói, anh ta vừa lén lút chuẩn bị đứng dậy.

 

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, cô ta có thể làm gì được anh ta?

 

Nhưng do cả ngày chưa ăn, cộng thêm việc nghỉ ngơi không tốt, tinh thần căng thẳng liên tục, cuối cùng anh ta ngã nhào xuống đất.

 

Khi ngẩng đầu lên, không biết Tôn Mẫn đã lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, trói anh ta lại.

 

“Mẫn Mẫn, em đừng như vậy, trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà… Anh yêu em, Mẫn Mẫn à…”

 

Bất kể lần này Trương Lôi nói gì, Tôn Mẫn cũng không nghe thấy.

 

Thấy vậy, Trương Lôi lập tức nổi cáu:

 

“Đồ đàn bà khốn nạn, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”

 

Tôn Mẫn vẫn không nói gì, cô nhìn quanh căn phòng, ánh mắt như chìm vào hồi ức.

 

“Những thứ trong căn phòng này đều do tôi mua, chúng chứa đựng kỷ niệm của chúng ta.”

 

Trương Lôi bực mình, lớn tiếng đáp:

 

“Là cô tự nguyện mua đấy chứ! Sao? Hồi đó tôi ép cô chắc?”

 

Tôn Mẫn vẫn tự nói một mình:

 

“Chỉ tiếc là kết cục của nó chẳng được tốt đẹp.”

 

Trương Lôi khịt mũi, tỏ vẻ coi thường.

 

“Đây chính là sức hút của ông mày, thấy không? Giờ vẫn còn si mê ông đây mà. Đợi xem lát nữa tao sẽ làm thế nào để mày ngoan ngoãn cởi trói cho tao.”

 

Trương Lôi vẫn đang chìm trong những mộng tưởng đẹp đẽ của mình.

 

Nhưng câu nói tiếp theo của Tôn Mẫn lại như kéo anh ta vào một hầm băng giá lạnh.

 

Tôn Mẫn: “Người ta thường nói, nơi nào bắt đầu thì nơi đó phải kết thúc. Trước đây tôi không hiểu câu này, bây giờ cuối cùng tôi đã ngộ ra rồi.”

 

Trương Lôi bất giác cảm thấy bất an trong lòng.

 

“Bảo bối, em định làm gì thế? Có thể nói với anh được không?”

 

Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.

 

Nghe thấy câu này, nước mắt của Tôn Mẫn không kìm được mà rơi xuống.

 

Trương Lôi thấy vậy thì trong lòng vui sướng.

 

“Ông đã bảo rồi, cô ta vẫn bị mình nắm trong lòng bàn tay.”

 

Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tôn Mẫn vang lên:

 

“Gi*ết anh.”

 

Cô nói từng chữ một cách rõ ràng, nhìn thẳng vào anh ta.

 

Trương Lôi lập tức bật cười lớn, như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười:

 

“Haha, bảo bối, anh biết mà, haha, em không làm đâu. Em vốn hiền lành, tốt bụng như thế…”

 

Những lời sau đó như nghẹn lại trong cổ họng anh ta, không thốt ra được nữa, bởi vì lúc này Tôn Mẫn đang cầm một con d*ao gọt trái cây, chậm rãi tiến lại gần.

 

“Tôi không đùa đâu, tôi rất nghiêm túc.”

 

Lúc này, Trương Lôi mới nhận ra tình huống đã nghiêm trọng.

 

Anh ta liên tục nói những lời ngon ngọt để dỗ dành Tôn Mẫn, cố gắng làm cô nguôi giận.

 

Nhưng, liệu có ích không?

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page