Danh sách chương

Quý Minh Hi cắn môi dưới, cơn đau nhè nhẹ khiến anh tỉnh táo lại. Anh lắc đầu nói: “Không sao đâu, mình vào thôi.”

Giản Hoang không hỏi thêm, chỉ âm thầm điều chỉnh nhiệt độ bàn tay, hy vọng có thể truyền chút hơi ấm sang bên kia.

Thế nhưng, trên đời lại có những người chẳng hiểu chút phong tình nào cả.

Quý Minh Hi đưa mu bàn tay lên trán Giản Hoang, dò xét: “Anh bị sốt à? Tay nóng quá chừng.”

Giản Hoang: ……

Phải rồi, sốt đấy, là cơn sốt thiêu rụi luôn cái trái tim vốn chẳng tồn tại.

Quý Minh Hi cười nói: “Giỡn chút thôi, thấy anh căng thẳng quá mà.”

Cơn đau tim của Giản Hoang ngay lập tức chuyển thành hồi hộp. Hắn biểu hiện rõ vậy sao? Đến cả sự căng thẳng cũng bị nhìn ra, nếu Quý Minh Hi hỏi tiếp thì phải trả lời thế nào đây, hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng đến lúc hắn nghĩ kỹ được mọi thứ thì trước mắt đã chẳng còn bóng dáng ai.

Quý Minh Hi vừa nói đùa xong liền bước vào phòng, bên trong chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, một ngọn đèn vàng mờ le lói khiến cả gian phòng trở nên u tối, nhưng so với khu rừng tối đen thì vẫn đỡ hơn nhiều. 

Trong phòng đầy những con rối, con nào con nấy với đôi mắt thủy tinh sáng lên dưới ánh đèn, trông đến là rùng rợn.

Chúng không chỉ đa dạng về hình dáng mà cả quần áo và trang sức đều được thiết kế riêng, nhìn khắp một lượt mà chẳng có hai con rối nào giống hệt nhau, đủ thấy chủ nhân đã bỏ bao nhiêu tâm huyết và tình cảm vào chúng.

Trên bàn và trước giá sách có mấy bức ảnh dựng đứng, trong ảnh đều là cùng một con rối — mái tóc trắng hiếm gặp, khuôn mặt tinh nghịch đáng yêu, đôi mắt xanh biếc long lanh, ngoại hình sống động như thật. Nếu không nhìn thấy khớp nối ở tay, e rằng người ta sẽ tưởng đó là người thật.

“Đẹp không?” Giản Hoang đứng sau lưng anh hỏi.

Quý Minh Hi gật đầu: “Đẹp.”

Vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp. Nhìn kỹ lại, dường như trên cửa sổ đã phủ một lớp băng mỏng. Giản Hoang chắn trước mặt anh, giọng lạnh như băng: “Yêu nghiệt to gan, dám lén tập kích trong bóng tối.”

Quý Minh Hi thò đầu ra nhìn thử, phía trước chẳng có gì bất thường, chỉ có điều sắc mặt Giản Hoang trông còn lạnh hơn mọi khi.

Có vật gì đó lướt qua nơi góc phòng — một con thỏ bông rách rưới đứng chống nạnh trên tay vịn cầu thang hét toáng lên: “Tôi không có làm! Nếu tôi có năng lực ấy thì còn cần mỗi ngày nghĩ cách đi trộm kem ăn nữa chắc?!”

Giản Hoang cúi đầu, giải thích cho Quý Minh Hi: “Yêu quái thì lời nó nói nhiều lắm cũng chỉ tin được ba phần. Nó bảo không phải nó làm, thì nghĩa là có ít nhất bảy mươi phần trăm khả năng là do nó.”

Cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói nên lời, Quý Minh Hi bị vẻ mặt nghiêm túc của Giản Hoang lây sang, vô thức gật đầu theo.

Dù sao thì người ta cũng là chấp pháp viên ăn lương nhà nước, sao có thể nói dối được.

Thỏ tức đến đỏ cả mắt, hai hàng nước mắt máu chảy xuống từ khuôn mặt lông xù, giận dữ nói: “Tôi nhận là có nói dối, nhưng tôi lừa là câu sau cơ! Trong cái nhà này làm gì có kem! Mấy người đừng bắt nạt trẻ con nữa, hu hu hu…”

“Nó không còn nhỏ đâu, ít nhất cũng sáu mươi tuổi rồi, lớn hơn cậu hai con giáp lận.” Giản Hoang không quên đâm thêm một nhát, sợ Quý Minh Hi lại thấy tội nghiệp.

“Nói xạo! Tôi mới năm mươi sáu thôi!” Thỏ nhảy dựng lên, tức đến độ như sắp lao xuống đánh nhau đến nơi.

Mãi cho đến khi trong phòng vang lên tiếng ho của một đứa trẻ, con thỏ mới giật mình, đưa tay che miệng rồi cố vặn giọng mềm mại yếu ớt: “Mình năm nay mới ba tuổi thôi à nha, là chú thỏ mang hạnh phúc đến cho chủ nhân đó…”

Lời còn chưa dứt, cơ thể nó bỗng bị nhấc bổng lên không trung, tứ chi duỗi thẳng, bị kéo căng về bốn phía đến cực hạn, giọng con thỏ trở nên khản đặc đầy đau đớn: “Ông đây xx nhà anh!”

“Xoẹt” một tiếng, bông trắng rơi lả tả giữa không trung, con thỏ bông bị xé thành từng mảnh, không còn có thể phát ra tiếng, phía trên vang lên giọng trẻ con đầy giận dữ: “Mày lắm lời quá! Hết giờ rồi còn không biết à!”

Sau cơn giận, giọng đứa trẻ lại trở nên vui vẻ hồn nhiên, vừa hát vừa rời đi, căn phòng dần trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại những mảnh vải rách nát trên mặt đất chứng minh nơi đây vừa xảy ra chuyện bất thường.

Cái kiểu thay đổi sắc mặt này… đúng là nhanh đến mức khó tin.

Quý Minh Hi tinh mắt phát hiện trong lúc bông rơi xuống, có một vật màu trắng bị lẫn vào. 

Anh tiến lên lục tìm, ở phần vải gần tim của con thỏ, có một tấm ảnh đen trắng cỡ một inch — trong ảnh, một cậu bé đang ôm chú thỏ bông với vẻ mặt đầy thân thiết.

Cậu bé ấy… có mái tóc trắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Minh Hi: Anh giỏi ghê, còn biết đây là thử thách chỉ cần kéo dài thời gian là qua được nữa chứ.

Giản Hoang: …Cũng… cũng tàm tạm. (Thật ra chỉ là muốn đổ tội vụ giảm nhiệt cho con thỏ phía đối diện thôi.)

 

Hết

Chương 69:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page