Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 683: Xung quanh đều là đại lão, muốn chết

Đó là một khuôn mặt vô cùng trẻ trung.

Tuyệt đối không quá ba mươi tuổi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi, cùng 1với một cặp kính râm trên sống mũi cao và mái tóc ngắn nhuộm màu xanh khói.
Dáng vẻ giống như một vị khách du lịch

Doanh Tử Khâm: “……” Cô đã từng nói, cô hoàn toàn không tin vào thẩm mỹ của Hugh.
Một người có thể đặt giao diện trang web thành màu đen hoàn toàn thì thẩm mỹ gần như là bằng không. Nếu như tất cả hiền giả đều giố6ng như vậy, Viện hiền giả chẳng khác nào một sàn nhảy cỡ lớn.
Hugh tháo kính râm xuống. Thông qua đặc điểm quần áo mà Doanh Tử Khâm đã gửi cho anh ta trước đó, anh ta đã nhìn thấy chính xác người mà mình đang tìm kiếm. Hugh ngẩng đầu: “Tôi nói này, không phải mấy cô gái trẻ các cô ra ngoài đều có vẻ hơi…”
Từ “lề mề” này còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị chặn lại ở cổ họng. Khuôn mặt cô gái lập tức lọt thẳng vào tầm mắt anh ta. Mắt phượng, mi dài, tóc đen, môi hồng.
Nhan sắc có tính công kích thế này, dù có kề dao vào cổ thì người ta cũng cam tâm tình nguyện mà chết.
Hugh trượt chân một cái, thiếu chút nữa là đạp ga, bay thẳng ra ngoài. Trước khi gặp mặt, Hugh đã hình dung ra nhiều viễn cảnh.
Ví dụ như người bạn già này của anh ta rất có thể là người tàn tật.

Hoặc là một người mù, hoặc là người điếc, hoặc bị mất một mắt và một tại hoặc một cái gì đó.
Nếu không, tại sao trước đây lại luôn mặc một chiếc áo choàng đen, không để người ta thấy mặt?

Nhưng bây giờ?
Hugh cảm thấy như tình cảm của mình đã bị lừa gạt.
Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Có ý kiến gì không?” “Không có.” Hugh lập tức đổi giọng, ấn nút: “Lên xe đi.”
Cửa xe tự động mở ra.
Sau khi Doanh Tử Khâm ngồi vào xe, Hugh bèn nhấn ga. Chiếc xe nhanh chóng bay lên không trung, đi vào đường không lưu và biến mất ngay lập tức.
Chỉ để lại Thiên Yên sắc mặt tái nhợt đứng nguyên tại chỗ.
Cô ta có thể thấy rõ chiếc xe đó là một chiếc xe thể thao với ba chế độ đường bộ, đường biển và đường hàng không mới được tung ra trên mạng W. Chủ tài khoản cấp S mới đủ điều kiện mua.
Beau Lineger cũng chỉ mới chọn một chiếc vào ngày hôm qua, trên thị trường căn bản không có hàng. Giá của một chiếc xe như vậy là một tỷ. Thiên Yên chỉ là đi theo Beau, gia tộc chỉ có thể coi là thuộc tầm trung, tự nhiên là không thể lấy được nhiều tiền như vậy. “Tôi còn tường cô có gì tốt đẹp để kiêu ngạo, hóa ra là bên cạnh có người giàu có.” Thiên Yên siết chặt nắm tay, cười lạnh một tiếng: “Còn đòi gặp hiền giả Ẩn Giả.”
Hiền giả Ấn Giả có nhuộm tóc không?
Thật là một câu chuyện hài hước.

 **

Trên đường.

Xe đang trong chế độ lái tự động.
Hugh mở ra một lon bia, quay đầu: “Cô làm gì đó?” Doanh Tử Khâm bấm điện thoại di động, không nhanh không chậm: “Báo cáo lịch trình cho bạn trai.”
Tay của Hugh run lên, thiếu chút nữa chuyển chế độ đường không sang chế độ đường biển.
Sau đó anh ta vô tình đọc được một câu.

[Yên tâm, trưởng quan, không đẹp trai bằng anh.]
Bên dưới còn có một biểu tượng cảm xúc hình con thỏ.

Con thỏ đang làm dấu trái tim, trên đó còn viết “yêu anh”.

Hugh: “……” Mù mắt anh ta rồi.
Lúc này anh ta mới thực sự tin rằng cô gái nhỏ trước mặt chính là người bạn già đã đồng hành cùng mình cả trăm năm.
Không nói nhiều lời, khả năng cà khịa người khác không những không giảm mà còn tăng lên. Sau khi nói chuyện với Phó Quân Thâm xong, Doanh Tử Khâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Hai người sáng lập khác của mạng W và Hội Kín cũng là hiền giả sao?”
“Ừm, cô đoán không sai, bọn họ thật sự đều là hiền giả.” Hugh đã trầm mặc một lát, mới nói nhỏ: “Là Sức Mạnh và Chính Nghĩa.”
Hiền giả thứ 9 trong số hai mươi hai hiền giả là Sức Mạnh, Strength.  

Hiền giả thứ 12 trong số hai mươi hai hiền giả là Chính Nghĩa, The Justice.

Sắc mặt của Doanh Tử Khâm khựng lại: “Bọn họ…!không có ở đây?”
Trong danh sách bạn bè của cô, ảnh đại diện của hai người này luôn là màu xám. “Có thể là không ở đây, hoặc có thể là cố ý che giấu, cải trang thành người bình thường.” Hugh lên tiếng: “Chỉ cần hiền giả không chủ động tiết lộ thân phận, cô sẽ không thể biết đó chính là hiền giả.”
Doanh Tử Khâm nhìn mái tóc xanh khói của anh ta: “Tôi nghĩ nó khá đúng đấy.” Cô còn nghĩ đây là một tên công tử nhà giàu thích chơi trò mạo hiểm nào đó. “Cho nên tôi muốn mời cô giúp tôi bói thử.” Giọng nói của Hugh trầm xuống: “Rốt cuộc là bọn họ còn sống hay không.”
Doanh Tử Khâm ôm lấy đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Thực lực của tôi đã bị tổn hại, vì thế tạm thời tôi không thể bói được chuyện hiền giả.” Hugh sững sờ: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Đơn giản mà nói, chính là chết đi một lần và được tái sinh.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Tôi tưởng rằng mình đã chết, nhưng không ngờ mở mắt ra lại xuất hiện ở Trái đất.”
Nói ra thì cũng không được gọi là tái sinh, phải gọi là đầu thai đến Trái đất. Chỉ có điều, ý thức của cô ngủ quá lâu, mãi đến năm mười bảy tuổi mới tỉnh lại.

Vẻ mặt của Hugh thay đổi: “Cô không sao chứ? Bị thương gì mà nghiêm trọng vậy?”

“Không sao.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Hiện tại đã khôi phục khá nhiều rồi, chỉ là sức mạnh vẫn còn thiếu một chút, nhưng tôi dự đoán đến cuối năm nay sẽ gần như bình phục hoàn toàn.”
“Cũng được, không thể vội vàng một chốc một lát.” Hugh xua tay. Doanh Tử Khâm suy tư một chút rồi nói: “Nghe nói, hiền giả Chiến Xa mới trở về?”
“Ừm.” Hugh nói: “Đã mấy chục năm rồi tôi không trở về Viện hiền giả, nghe nói là dung mạo cũng không tệ, hôm nào về xem thử vậy.” Doanh Tử Khâm chống cằm. Hiển nhiên, nội bộ hiền giả cũng không phải hoàn toàn một lòng.
Ít nhất hiền giả Nữ Hoàng và hiền giả Ác Ma, đã chia làm hai phe cánh. “Tôi vẫn còn một chuyện chưa nói với cô.

Nếu không phải cô đến từ một vũ trụ khác, có lẽ tôi đã cho rằng cô là một hiền giả rồi đấy.” Hugh rút chìa khóa xe: “Bởi vì em gái tôi cũng có khả năng đặc biệt giống như cô.”

Doanh Tử Khâm dừng tay lại: “Vòng Quay Vận Mệnh?”
Trong bài Tarot ở phía sau lá bài Ấn Giả chính là Vòng Quay Vận Mệnh.
Hiền giả thứ mười một trong số hai mươi hai hiền giả là Vòng Quay Vận Mệnh, The Wheel of Fortune.

“Ừm.” Hugh cũng không muốn nói tiếp, vẻ mặt anh ta tối sầm lại: “Cô muốn mua cái gì thì cứ mua đi, tôi chủ chi.”
Anh ta dùng một chút rồi lại nhấn mạnh: “A Doanh, bây giờ cô tuyệt đối không được chủ động đi tiếp cận Viện hiền giả.”
Doanh Tử Khâm nheo đôi mắt. “Năng lực của hiền giả mạnh hơn cô nghĩ nhiều.” Hugh đẩy cửa xe ra: “Ít nhất cũng phải chờ năng lực của cô khôi phục rồi hãy nói.

Sao cô vào viện nghiên cứu rồi mà vẫn còn bán đồ online vậy?”
Hugh là người sáng lập mạng W.

Tuy rằng Doanh Tử Khâm đã ẩn đi loại hình và cấp bậc tài khoản, nhưng Hugh vẫn có thể nhìn thấy bài viết giao dịch mà cô mới đăng cách đây không lâu. Là đấu giá.
Bây giờ giá đã tăng lên một triệu.
“À, kiếm tiền.”  “Kiếm tiền để làm gì? Tôi có thể trực tiếp cho cô.” “Đồ tự động tới tay không có niềm vui vủa lao động” “……”

**

Thế giới chi thành có một loại túi gấp không gian, kích thước nhỏ như lòng bàn tay nhưng có thể nhét được cả một tòa biệt thự.
Để thể hiện tình yêu thương của một người cha, Hugh đã mua hết cả trung tâm thương mại rồi mới đưa cô trở về Viện nghiên cứu. Viện nghiên cứu đã được thành lập gần một nghìn năm. Kể từ thế kỷ 11 bắt đầu, thuật luyện kim đã trở thành trọng tâm nghiên cứu của viện.
Mãi đến khi khoa học kỹ thuật công nghiệp phát triển vào thế kỷ 16, viện nghiên cứu mới thành lập hai viện lớn. Doanh Tử Khâm cất chiếc túi gấp vào trong túi áo, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.  Cô ngẩng đầu lên và đi đến một bức tranh treo bên hành lang.
Tay của Doanh Tử Khâm run lên, lặng lẽ sờ lên bức tranh và nhìn người thanh niên trong tranh.
Góc dưới cùng bên phải là một cái tên mà cô quen thuộc. Cô hiểu rất rõ Simon Brand.
Ông già ngoài mặt thì điên điên khùng khùng, đôi khi lại thích trêu chọc người khác, nhưng trên thực tế là một người rất hiền lành, vẫn luôn cống hiến cho xã hội loài người. Mặc dù đến bây giờ cô mới biết được Simon thực ra là người gốc Thế giới chi thành, cô cũng có thể đoán được ông ấy tại sao phải lựa chọn rời khỏi Thế giới chi thành.
Chỉ vì muốn đưa khoa học kỹ thuật đến bảy châu lục và bốn đại dương, để thúc đẩy sự phát triển hơn nữa của xã hội Đáng tiếc, cuối cùng lại gặp phải kết cục như vậy.
“Đây là nghiên cứu viên ưu tú nhất trong hàng trăm năm qua của viện Công trình chúng tôi.”
Một giọng nói vang lên sau lưng cô.  Doanh Tử Khâm quay đầu.
Đó là một ông lão.
Ông ấy mặc một bộ vest, dáng đứng thẳng tắp. Bên ngực trái bộ đồ có ghim một cái huy hiệu…
Viện trưởng của viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ!
“Đáng tiếc…” Ông lão lắc đầu: “Haiz.”  Chỉ số IQ của Simon Brand dù là ở Thế giới chi thành cũng hiếm có khó tìm.
“Thật xin lỗi.” Ông lão gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nở một nụ cười hiền hoà: “Làm phiền rồi.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu và rời khỏi hành lang. Ông lão vẫn còn đang ngây người.
Trong chốc lát, ông ấy còn tưởng rằng Tố Vấn đang đứng ở trước mặt mình.  Người phụ nữ từng nổi tiếng tài sắc vẹn toàn ở Thế giới chi thành nhưng bây giờ đã chìm vào một giấc ngủ dài. Trời cao đố kỵ người tài, cũng ghen ghét người xinh đẹp.
Ông lão suy nghĩ một lát rồi gọi cho trợ lý: “Gửi cho tôi một bản thông tin của cô học viên vừa rồi.”

**

Doanh Tử Khâm để túi ở ký túc xá, rồi lại đến phòng thí nghiệm sơ cấp.

Vừa rẽ qua góc hành lang, bước chân cô khựng lại một thoáng, rồi lại tiếp tục đi tới.

Phòng thí nghiệm trước mắt là một mảnh hỗn độn. Hai chiếc bàn thí nghiệm bị đá đổ, máy tính và toàn bộ dụng cụ nghiên cứu đều đã bị đập nát.

Băng Lam ngồi ôm gối dưới đất, ánh mặt hoảng sợ, trên mặt vẫn còn vết xước.
Một số học viên cao cấp đang vây quanh cô ấy.
“A Doanh, mau đi đi!” Nhìn thấy cô gái đi vào, sắc mặt Băng Lam bối rối: “Bọn họ là do Thiên Yên tìm đến đấy, còn muốn bắt cậu làm thí nghiệm gen!”  “Ôi, về rồi à.” Nam học viên dẫn đầu vỗ tay cười: “Đưa đi, đúng lúc chúng ta đang thiếu vật thí nghiệm.

Cấy thử gen ếch xanh vào người cô ta nghịch một chút xem sao.”
Đây là chuyện thường xảy ra ở viện nghiên cứu.
Viện Gen sinh vật cần phải làm nhiều thí nghiệm, những vật thí nghiệm không bao giờ là đủ.
Một phần là những nô lệ bình dân bán mình kiếm tiền vì nghèo khó, một phần khác chính là những học viên sơ cấp của viện nghiên cứu.

Học viên sơ cấp mỗi năm có đến hàng ngàn, hàng vạn người. Nhưng ở Thế Giới chi thành, nơi có hệ thống đẳng cấp tuyệt đối rõ ràng này, bọn họ gần như chẳng có chút ý nghĩa nào.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ tối đi.
Cô bước lên, một tay siết chặt vai Băng Lam, tay còn lại đặt lên bàn thí nghiệm. Giọng nói vang lên, lạnh lẽo không mang chút hơi ấm nào:

“Thu dọn.”

Hết Chương 683: Xung quanh đều là đại lão, muốn chết.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page