Mặc dù biết bóng đêm này đã che khuất tầm mắt người thường, nhưng Giản Hoang vẫn đang nhìn anh, giọng nói nghiêm túc chứa đựng một tầng ý nghĩa sâu kín mà chỉ bản thân hắn mới hiểu: “Tôi chưa bao giờ là toàn năng cả.”
Có rất nhiều thứ hắn không giỏi, nhưng đa số đều có thể dùng sức mạnh để dẹp bỏ. Chỉ có một người — dù hắn không giỏi ứng phó, người ấy vẫn ở bên hắn suốt ngàn năm không rời.
“Phải rồi, anh còn sợ bóng tối nữa cơ, đáng yêu ghê.” Quý Minh Hi nhét “quả bóng nhỏ” vào tay Giản Hoang, rồi nắm lấy tay hắn kéo đi giữa những thân thể đang nằm rải rác.
Giản Hoang im lặng cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, giằng co giữa sự thẳng thắn và dối trá, cuối cùng vẫn bị ham muốn bản thân đè bẹp.
Lương tâm là thứ của con người. Mà hắn — vốn không phải người.
Quyết định rồi. Kể từ hôm nay, Giản Hoang — chính thức sợ bóng tối.
Quý Minh Hi hoàn toàn không hay biết bên cạnh mình có người trong một phút ngắn ngủi đã trải qua cả một cuộc khủng hoảng nội tâm. Anh chỉ đang tập trung phân biệt các thi thể đang lang thang trong rừng.
“Tôi từng làm thêm ở một xưởng chế tác búp bê người. Xưởng đó nhận đủ thể loại đơn hàng kỳ quái, nên trong kho có đủ loại chất liệu — từ búp bê vải nhỏ, tượng thạch cao lớn đến cả các loại nhựa resin, plastic… Thành phẩm cuối trông thì na ná, nhưng nếu tinh mắt thì vẫn có thể phân biệt được.”
Anh sờ lần lượt mấy cái, rất nhanh đã tìm ra một thân thể có chất liệu giống hệt với “quả bóng nhỏ” mình đang cầm.
Khoảnh khắc gắn lại phần đầu, mái tóc dài màu xanh đen mọc lên trên đỉnh đầu của “quả bóng nhỏ”.
Khuôn mặt vừa rồi còn đang khóc lóc lập tức dịu lại đầy bình yên. Cô bé cứng ngắc nâng váy lên hành lễ, miệng không mấp máy nhưng vẫn phát ra giọng nói:
“Cảm ơn ngài đã tìm lại cơ thể cho đứa trẻ này. Một người không sợ những điều kỳ lạ mà còn đối xử dịu dàng với búp bê — chính là người mà Kiều Ny và cha cô ấy luôn tìm kiếm. Xin mời ngài đi cùng đứa bé này vào trong nhà.”
Những cái đầu người bắt đầu lăn ngược trở lại vào rừng. Tay chân treo trên cây cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là những con búp bê nguyên vẹn ngồi dựa vào thân cây, ánh mắt vô hồn.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự sẽ lầm tưởng cả khu rừng đang có người ngồi đầy trên cây.
Ánh đèn dẫn vào căn nhà bật sáng, Quý Minh Hi buông tay Giản Hoang, đi theo sau người nộm nhỏ cầm đèn, chợt nghe đối phương lấy tay che miệng bật cười khẽ: “Nhìn vị đại nhân chấp pháp bên cạnh ngài nghiêm nghị như vậy, Kiều Ny còn tưởng mình sẽ bị giết ngay từ đầu cơ đấy.”
Quý Minh Hi nghiêng đầu nhìn Giản Hoang một cái, đối phương đúng là có khuôn mặt khiến người ta cảm thấy khó gần — lông mày kiếm, mắt sáng như sao, giống như một ngọn núi tuyết quanh năm không tan, vừa lạnh vừa cứng. Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân anh, lần đầu gặp cũng cảm thấy người này khó mà tiếp cận được.
Nhưng hình như chỉ cần lại gần thêm một chút thôi, ngọn núi tuyết này luôn mang đến cho anh những bất ngờ khác biệt.
Anh bật cười nói: “Anh ấy chỉ trông dữ vậy thôi, thật ra dịu dàng lắm, đúng không?”
Anh đưa tay chọc nhẹ vào eo Giản Hoang, ra hiệu hắn phải gật đầu, dù sao bây giờ cũng đang đứng cùng một chiến tuyến, đại diện cho thể diện của trường học.
“Ừ.” Giản Hoang nắm lấy bàn tay đang chọc khiến hắn ngứa ngáy kia, hờ hững đáp một tiếng.
Búp bẻ nhỏ này nói cũng chẳng sai, nếu hôm nay hắn đến đây một mình, căn bản sẽ không cho ván game này có cơ hội bắt đầu.
Những người như bọn họ — những người thi hành trừng phạt — tồn tại là để tiêu diệt tận gốc yêu tà khắp thiên hạ. Trong mắt họ, không có tốt xấu, đúng sai, chỉ phân biệt giữa nhân loại và phi nhân loại.
“Đúng là một người chấp pháp kỳ lạ. Trước đây cha em cũng từng tìm đến cơ quan xử lý các sự kiện đặc biệt của nhà nước, nhưng họ nói họ chỉ phụ trách tiêu diệt hoặc giam giữ, không có trách nhiệm cảm hóa, nên cha em cũng từ bỏ rồi.”
Búp bê nhỏ dẫn hai người đến trước một ngôi nhà phía sau trang viên, khó nhọc đẩy cửa lớn ra, nói: “Chính là chỗ này. Hy vọng tối nay hai người có thể giúp Kiều Ny. Nếu… nếu bắt buộc phải giết Kiều Ny, thì hãy nói với cha em rằng Kiều Ny đã đến trường học rồi.”
Nói xong, búp bê nhấc váy cúi chào một cái, rồi xoay người biến mất vào màn đêm.
Quý Minh Hi nhìn theo bóng lưng cô ta, trong đầu bất chợt hiện lên một vài hình ảnh vụt qua — là ai đang gào thét điên cuồng, là ai đang khóc trong cơn giông bão?
Anh thấy những lời cầu xin và quỳ lạy của mọi người, cũng thấy nỗi xót xa và sự bất lực của chính mình.
“Sao vậy?” Giản Hoang nhạy bén nhận ra tay đối phương đang lạnh đi, điều này với một con người thì hoàn toàn không bình thường.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng