Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
Chương 81:
02/07/2025
Chương 82:
02/07/2025
Chương 83:
02/07/2025
Chương 84:
02/07/2025
Chương 85:
02/07/2025
Bên trong vẫn tối om, chỉ có mấy ngọn quỷ hỏa lơ lửng giữa không trung làm nhiệm vụ chiếu sáng. Quý Minh Hi nhìn vào trong một cái, rồi rất tự nhiên nắm tay Giản Hoang kéo đi theo lối còn lại.
“Quả bóng tròn, lăn lung tung, lăn qua lăn lại chẳng chịu ngừng~”
Cùng với bài đồng dao ấy vang lên, từ trong rừng bắt đầu lăn ra những vật thể tròn tròn.
Tốc độ của mấy quả bóng này không nhanh, dưới ánh sáng còn phản chiếu ánh sáng trắng nhè nhẹ.
Quý Minh Hi tỏ vẻ tò mò — chất liệu trông chẳng giống quả bóng gì cả.
Anh cúi người nhặt lấy một quả đang lăn tới gần, chưa kịp nhìn kỹ thì bên kia vang lên tiếng hét khàn khàn của Hoàng Nhất Thập: “Là đầu người!!”
Quả nhiên là đầu — nhưng không phải đầu người thật. Nói chính xác, đó là đầu búp bê người, từ hình dáng đến chất liệu đều giống người thật đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phân biệt nổi.
Mấy người Yêu Hương Đường đành nghiến răng đá những cái đầu đó ra xa, nào ngờ hành động ấy lại khiến đám “đầu” tưởng rằng đang chơi trò đùa giỡn.
Từng cái từng cái một lăn đến ngày càng nhiều, chật kín cả đường, miệng còn đồng thanh hát lại bài đồng dao vừa rồi.
Còn Quý Minh Hi chỉ cầm một cái duy nhất. Nó đang mỉm cười ngọt ngào với anh.
Vốn rất thích trẻ con, Quý Minh Hi không kìm được, đưa tay sờ lên má nó, cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng, còn không quên khen: “Ngoan lắm ngoan lắm.”
Nụ cười của đầu búp bê cứng đờ lại — đây là phản ứng bình thường của con người sao?!
…Thôi vậy, từ bỏ việc giao tiếp. Nó lặng lẽ đảo mắt nhìn về phía đám người Yêu Hương Đường, cố gắng ra hiệu cho người đang cầm mình hãy đặt nó xuống — nó cũng muốn tham gia trận chiến vui vẻ của anh chị em bên kia!
Thế nhưng Quý Minh Hi lại hiểu sai ý của nó, xoay người đi về hướng bên phải, vừa đi vừa ôm đầu búp bê xem cảnh đám người Yêu Hương Đường bị “quả bóng nhỏ” vây công.
Lúc đầu còn tạm ổn, chỉ cần đá mạnh là có thể tranh thủ được chút thời gian. Nhưng càng đá mạnh, mấy cái đầu càng trở nên kỳ dị và đáng sợ.
Chúng không chỉ rách nát gớm ghiếc mà còn mọc ra những chiếc răng nhọn hoắt, sơ sẩy một chút là bị cắn một phát. Nếu không kịp hất ra, thì mấy cái đầu nhảy lên người cũng chẳng phải chỉ một cái đâu.
Huyền Ngũ Thất không ngừng ném phù ra ngoài, ánh lửa nổ bùng. Hình dạng những cái đầu ngày càng ghê rợn, đồng thời cũng trở nên hung dữ hơn, cứ như mỗi lần bị tấn công lại khiến chúng gia tăng sức mạnh.
“Bên kia nãy giờ yên tĩnh quá, hay là qua xem họ giải quyết thế nào đi, còn hơn là chúng ta bị hành thảm thế này.” Hoàng Nhất Thập cố tránh né mấy hàm răng đang lao đến, chẳng còn quan tâm gì đến quy định không được chống đối cấp trên nữa.
Hoàng Linh Tam rít lên một tiếng, gỡ cái đầu đang bám vào chân rồi ném đi thật xa, nói: “Chưa chắc đâu, biết đâu bị dọa chết hết rồi, chỉ là chưa kịp la lên thôi.”
“Bên đó có người của cơ quan ăn lương nhà nước, giải quyết được cũng là chuyện đương nhiên.” Huyền Ngũ Thất vung kiếm gỗ đào đánh bay một cái đầu, trong lòng hơi hối hận.
Sớm biết tên kia có hậu thuẫn, ông ta đã chẳng tỏ vẻ kiêu căng như vậy. Giờ mà thân thiết tí, có khi còn học lỏm được cách tu luyện.
Nghĩ vậy lại càng ấm ức hơn — có chỗ dựa thì nói thẳng ra chứ! Không nói gì thì chẳng phải đang chờ bị bắt nạt sao?!
“Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi qua đó xem thử, mấy cái đầu này cắn đau quá!” Hoàng Nhất Thập ôm đầu chạy về hướng bên trái, mới chạy được vài bước đã thấy ngay người mà mình muốn gặp.
Một thanh niên dịu dàng đang đứng cạnh gốc cây, tay ôm một cái đầu búp bê đang cười hiền hòa, tay còn lại nắm tay viên chức của Cơ quan xử lý sự kiện đặc biệt.
Nhìn thế nào cũng có cảm giác như một gia đình ba người đang dắt nhau đi dạo sau bữa cơm, thấy chó hoang mèo hoang đánh nhau thì đứng lại hóng chuyện vậy.
Đừng hỏi vì sao hắn ta nhìn rõ đến vậy — hiện tại quanh họ rực sáng ánh quỷ hỏa, có đốt thêm hai trăm cái đèn cũng chẳng sáng bằng lúc này!
Lừa chó đi cũng được đi, sao còn phải đá thêm một cục “cẩu lương” như thế, không thấy tụi này đang sống trong nước mắt sao?!
Huyền Ngũ Thất tức đến suýt nghẹn họng. Ông ta trốn Yêu Hương Đường đi nhận việc riêng, vốn tưởng là một vụ trừ tà đơn giản, rắc tí máu gà, ném vài lá bùa là xong.
Ai ngờ lại liên tiếp đụng phải thứ dữ. Dù có nhịn giỏi mấy cũng không kìm nổi nữa, hét ầm lên: “Cho dù cậu ta có bản lĩnh thật, thì cũng đừng có dễ dàng như thế chứ!”
“Xin lỗi xin lỗi, suýt nữa thì quên mất chuyện chính rồi… Ừm, để Kiều Ny nuốt nốt miếng này đã.” Trong rừng vang lên giọng cô bé như vừa tỉnh mộng, kèm theo đó là tiếng vỏ hạt dưa rơi lộp độp đầy đất.
You cannot copy content of this page
Bình luận